(1:15:40): Phật tử 3: Bạch Thầy, đa số Thầy dạy là thân Ngũ uẩn này khi chết là tan rã, còn cái nghiệp thiện nghiệp ác tái sinh, thì con chưa hiểu là cái nghiệp thiện ác là ai chịu? Thân ngũ uẩn này tan rã rồi, thì cái nghiệp thiện ác nằm ở đâu? Dạ bạch Thầy.
Trưởng lão: Bây giờ các con nghe đức Phật nói nhân quả, mà cái hành động nhân quả chứ không phải nói nhân quả suông. Bây giờ Thầy đưa một cánh tay ra Thầy đánh người thì cái đó là nhân ác thì Thầy phải trả cái quả đó chứ không thể nào Thầy trốn đâu khỏi hết, nghĩa là đánh người thì phải trả quả ác người khác đánh mình, hoặc là mình bị nhiều người đánh mình chứ không phải là không trả.
Bây giờ Thầy đưa cánh tay ra cầm một bát nước, một bát cơm cho một cái người đang đói khổ thì cái hành động đó nó vẫn có một cái hành động, mà Thầy từng nói các con khi mà chúng ta đưa ra một cánh tay ra như thế này phải có một cái từ trường, thì cái từ trường đó vẫn lưu ở trong không gian này, thì nó chỗ nào nó cũng có cái hành động ác, bởi vì mọi cái hành động ác nó sẽ gộp lại thành một cái lực. Thầy có hành động ác đánh người, người kia có hành động ác đánh người, những cái này nó là một chứ đâu là hai được, những cái từ trường này nó là một điểm như nhau.
Cũng như Thầy đã từng nói với các con ấy, bây giờ Thầy ở đây mà Thầy giữ cái tâm mà thanh thản, an lạc, vô sự, con ở ngoài Phan Rang con cũng giữ cái tâm thanh thản, an lạc, vô sự thì hai người này đồng một điểm chứ, đồng một nghiệp lực nó chứ, phải không?
Cho nên Thầy đưa tay đánh người, người khác đưa tay đánh người, người kia đưa tay đánh người mà bây giờ trên hành tinh này bao nhiêu triệu người cũng đều có hành động ác đó thì nó là một từ trường, và một từ trường đó có cái lực không mấy con? Một cánh tay của Thầy đánh chưa có lực đâu, mà một vạn người, một triệu người đánh thì phải có cái lực chứ gọi là nghiệp lực, nghiệp lực ác.
(1:17:25) Cho nên khi mà chúng ta tan hoại, thân tứ đại này tan hoại hết rồi, thì cái nghiệp lực cái hành động ác đó nó sẽ chiêu cảm, hoặc là nói rằng nó sẽ tương ưng với cái hành động ác của nó thì nó phải tái sanh đúng cái chỗ vị trí của nó để sanh ra làm một con người thứ hai hoặc là một chúng sanh để mà trả những cái hành động đó của nó. Cho nên nếu mà chúng ta làm thiện, mà thiện thì nó có hai cách: Thiện hữu lậu và Thiện vô lậu. Chứ nếu mà cái thiện, bởi vì đạo Phật nói là vô lậu mới giải thoát, mà còn hữu lậu thì làm sao giải thoát, mà giờ thiện thì nó có thiện hữu lậu chứ.
Cho nên nếu mà chúng ta tu về phước hữu lậu thì hoàn toàn chúng ta còn tái sanh luân hồi, nó thiện nhưng mà tái sanh. Cũng như bây giờ Thầy cầm bát cơm Thầy cho người khác ăn, thì cái đó thiện hữu lậu chứ làm sao vô lậu được, phải không?
Cho nên bây giờ tâm hồn Thầy thanh thản, an lạc, vô sự là nó vô lậu, phải không nó vô lậu bởi vì nó đâu có lậu hoặc ở trong này, nó đâu có tính toán, nó đâu có suy tư, nó đâu có thương ghét ai đâu. Còn cái kia Thầy có thương mà, thương nó cũng khổ mà, thương nó cũng là ác pháp mấy con, nhưng nó thiện, nhưng mà nó hữu lậu, cho nên thương người cũng khổ, bây giờ Thầy thương đứa con Thầy mới lo lắng cho nó đi ăn đi học để cho nó nên người, thì cái thương của Thầy nó cũng hữu lậu chứ, nó làm cho Thầy khổ chứ đâu phải là Thầy sung sướng đâu, phải không?
Cho nên do đó những cái từ trường mà gọi là thiện ác, mà thiện ác, thiện của hữu lậu, ác thì chúng ta không nói rồi, nó là lậu hoặc rồi thì chúng ta không thể nói được, mà thiện mà còn hữu lậu thì vẫn phải tái sanh, chỉ trừ ra có thiện vô lậu mới không tái sanh.
Cho nên Thầy mới bảo đảm với mấy con rằng khi tâm thanh thản, an lạc và vô sự nó là Niết bàn của Phật, Bất Động Tâm của chúng ta rồi thì nó là vô lậu rồi. Cho nên có người nói phải đạt tới Tam minh mới vô lậu, Thầy nói không, đức Phật đã nói “Bất Động Tâm Định là vô lậu” là vì nó có Minh, ở đây nó có một cái trí tuệ của cái ý thức của nó hiểu, người ta chửi nó không giận bằng cái hiểu của nó chứ đâu phải bằng ngồi đây như cục đá. Nếu mà Thầy nhập định thì đầu óc của Thầy nó hoàn toàn nó ngưng lại, Thầy không nghe không thấy, người ta chửi Thầy cũng như là nước đổ trên lá môn, lá khoai, phải không? Đó là sai không đúng.
Trái lại người ta chửi Thầy mà Thầy có trí tuệ, mà Thầy có trí tuệ cộng với giới luật vì giới luật là đức hạnh, cho nên trí tuệ cộng với giới luật là Minh. Cho nên vì vậy nó làm Thầy không giận, mà Thầy không giận thì Thầy không chửi người ta thì đâu có ác pháp, phải không?
(1:20:00) Do đó Minh ở đâu thì Vô minh phải quét sạch ở đó, vậy thì Vô minh quét sạch thì còn đâu mà tái sanh luân hồi?! Phải không, nó đâu còn tái sanh luân hồi nữa. Cho nên ngay Sơ thiền mà chúng ta giữ được tâm thanh thản, an lạc, vô sự, bất động tâm trước các ác pháp và các cảm thọ thì lúc bấy giờ chúng ta là nhập Niết bàn. Sống đang ở trong Niết bàn thì chết cũng phải về nơi đó , không thể đi nơi khác được.
Cho nên chúng ta thấy từ trường của chúng ta là từ trường vô lậu chứ không phải là từ trường hữu lậu. Còn bây giờ chúng ta còn thiện còn ác, còn thương còn ghét thì rõ ràng chúng ta đang ở trong ác pháp, mà thiện của chúng ta còn thiện hữu lậu chứ đâu phải là vô lậu được. Trừ khi nào chúng ta giữ được một phút một giây, một giờ một khắc thanh thản, an lạc, vô sự và kéo dài hai mươi bốn tiếng và bảy ngày đêm là người đó đã hoàn tất. đức Phật nói bảy ngày, bảy tháng, bảy năm, mà nếu chúng ta ở trong một trạng thái bảy ngày mà tâm hoàn toàn thanh thản - an lạc - vô sự tức là chúng ta đã sống trọn vẹn trong Niết bàn. Cho nên chết chúng ta cũng về đó mà sống chúng ta cũng về đó, vì vậy trong bảy ngày chúng ta đã chứng quả A-la-hán.
Đức Phật đâu có nói thiền định, nhưng mà khi mà cái tâm đến đó thì coi như chúng ta muốn nhập định nào thì dễ như trở lòng bàn tay, bàn tay úp, lật ngửa, lật ngửa, úp lại rất dễ dàng không còn khó khăn. Cho nên từ Nhị thiền, Tam thiền, Tứ thiền, Tam minh đâu phải là chuyện khó, chỉ khó ở chỗ cái giai đoạn là Sơ thiền là khó nhất, ly dục ly ác pháp là khó nhất!
Cho nên các con thấy giữ được cái tâm mình không phóng dật, tức là thanh thản - an lạc - vô sự là khó nhất. Có đúng không, mấy con thấy có đúng? Thì cái nhân quả đó không tái sanh luân hồi, và vì vậy mà trong khi đó chúng ta biết rằng cái từ trường của chúng ta thảy ra đó là thành một cái nghiệp lực của chúng ta. Cho nên chúng ta mất rồi nhưng cái đó nó còn ở trong không gian thì tức là tiếp tục nó phải tái sanh luân hồi chứ, nó đâu có mất được. Phải không, nó phải có cái thân khác thôi. Bởi vì nó còn, nó làm sao mất được.
Cho nên ông Phật ngày xưa đã giảng kinh, giảng pháp cách đây 2545 năm, hình ảnh và lời nói, hành động của ông Phật ngày đó, bây giờ chúng ta thực hiện Túc Mạng Minh chúng ta về chúng ta gặp tất cả những hình ảnh đó còn, như vậy nó còn ở đâu? Trong không gian chúng ta chứ đâu, vậy thì từ trường của ông Phật còn ghi lại. Cũng như hôm nay Thầy và các con đang ngồi nghe Thầy nói pháp, phải không? Thì cái từ trường hình ảnh này nó còn ghi mãi, nếu mà chúng ta không có tạo cái từ trường này, không có hành động hôm nay gặp nhau để mà nói chuyện, nói pháp như thế này thì không có, không có ghi, thì nó đâu có. Còn bây giờ đã có thì làm sao chúng ta xóa, chúng ta đâu có xóa được. Nó phải còn hoài, mà còn hoài thì một ngàn năm sau con cháu chúng ta thực hiện Tam Minh, nó trở về Túc Mạng Minh thì nó cũng gặp ngay cái chùa này một ngàn năm sau bằng tầm vông gốc tre đó nó không còn nữa mấy con, nhưng mà nó hướng về Tam Minh thì nó cũng vẫn thấy cái chùa này y như vậy nó không khác chút nào hết đâu, chúng ta những người của chúng ta một ngàn năm sau nó đã hủy hoại mất không còn cái gương mặt này nữa hết, nhưng nó vẫn thấy chúng ta y chang như thế này. Nó lưu lại chứ, như vậy thì cái đó là cái nghiệp lực của nó đó, cái lực của chúng ta còn lưu lại gọi là nghiệp lực. Nghiệp thiện hay là nghiệp ác hay là nghiệp Niết bàn mà thôi, các con hiểu chưa?