(51:30) Phật tử: Mô Phật. Thầy! Con xin hỏi về vấn đề tu. Phật tử chúng con thì mới tập tu, về vấn đề Tứ trọng ân, bốn cái ân, Ân Tam Bảo, Ân Đất Nước, Ân Thầy Tổ Và Ân Cha Mẹ, thì cái ân nào quan trọng nhất Thầy cho con biết? Con cảm ơn Thầy.
Trưởng lão: Ừ! Nói chung bốn cái ân này gọi là Tứ trọng ân, là bốn cái ân trọng rất trọng. Thì cái ân sinh thành cha mẹ là cái ân quan trọng nhất con. Bởi vì không có cha mẹ sinh thành thì mình không có. Cho nên ân thầy Tổ vẫn phải sau cái ân của cha mẹ. Bởi vì người sinh thành mình mới có mình. Mà có mình bây giờ mới có thầy Tổ dạy. Mà không có cha mẹ sinh mình thì thầy Tổ dạy ai đây, con hiểu không? Cho nên bây giờ không có cha mẹ sinh thành mình thì cái ân đất nước này con có không mà gọi là ân đất nước? Cho nên cha mẹ là trước tiên hết mấy con, ân trước tiên. Cái ân đó là ân trọng, trọng ân nhất là ân của cha mẹ.
Còn những cái ơn khác đều là lần lượt nó sắp xếp theo thứ tự của nó mà chúng ta thọ bốn cái trọng ân này, bốn cái trọng ân này. Nếu không có đất nước độc lập, nếu không có một cái đất nước yên ổn hỏi chúng ta ở yên được không? Cho nên chúng ta phải nhớ cái ơn, nhớ cái ơn của tổ tiên, đất nước của chúng ta. Nếu mà không có tổ tiên của chúng ta vùng dậy để đuổi giặc ra khỏi đất nước, thì đất nước chúng ta bị nô lệ và bây giờ mình trở thành những người nô lệ cho đất nước khác. Họ muốn sai chúng ta làm gì, họ lôi đầu chúng ta ra. Họ muốn giết chúng ta lúc nào họ cũng làm được hết, bởi vì họ đâu có thương mình. Chỉ có người Việt mình mới thương người Việt. Đó, cho nên vì vậy cái ơn đất nước cũng nặng lắm.
Mà cái ơn đất nước không có nghĩa là mình nhớ cái ơn của những người đang sống đây mà tổ tiên từ xưa đến giờ. Trưng Vương, Triệu Ẩu là những tổ tiên của chúng ta. Người đã gây dựng được đất nước này, đã đem lại được cái nền độc lập từ xa xưa kia, chứ không phải mới đây. Và gần đây là những người phải trải xương máu để đuổi giặc ra khỏi đất nước, để đem lại sự độc lập cho đất nước chúng ta, thì cái ân đó làm sao chúng ta quên mấy con? Trong đó có cô bác, có anh chị em chúng ta đã chết trên mảnh đất này chứ đâu phải không! Đó là cái ân đất nước. Nói ân đất nước tức là nhớ ơn của những người đã vì quê hương này mà để đem lại cái sự độc lập cho dân tộc của chúng ta. Đó là chúng ta nhớ ơn đất nước.
Thầy muốn nói như vậy để thấy rằng câu hỏi về Tứ trọng ân rất nặng, nhưng cái nặng nhất là ân cha mẹ, làm người đừng quên cái ơn của cha mẹ. Nghĩa là khi cha mẹ cực khổ, nuôi mình lớn khôn mà hở một chút, mình nuôi lại cha mẹ có một chút thì này, nọ kia, rằng kia đủ thứ thì không nên làm điều đó, không nên. Mấy con nhớ kỹ những điều mà Thầy nói không nên làm điều đó. Hôm nay, mấy con hỏi Thầy gì thêm nữa không?
(54:16) Phật tử: Dạ, Mô Phật, con có Thầy con dạy nói ơn cha mẹ là ơn nhỏ nhất Thầy, ơn đó là ích kỷ, nhỏ mọn. Thành thử ra tụi con cũng rất là đau khổ, tụi con cũng thấy là ơn cha mẹ rất là lớn, nhưng mà tại tụi con cho là nó nhỏ bé, nên nếu tụi con phụng dưỡng cha mẹ tuổi già mà đầy đủ quá thì coi như là ích kỷ với chúng sanh, như vậy là có lỗi, Thầy con dạy như vậy là như thế nào? Thầy cho con biết?
Trưởng lão: Ồ! Không đúng con ạ. Một mặt là con phải phụng dưỡng cha mẹ. Đó là cái ơn mà của mọi người đền đáp công ơn là phải phụng dưỡng cha mẹ, không được nặng lời khi cha mẹ già yếu. Cái thứ hai mấy con đem chánh pháp dạy cho cha mẹ tu tập là mấy con báo hiếu thứ nhất đó mấy con. Nuôi dưỡng cha mẹ mà để cha mẹ mình trong ác pháp là cha mẹ mình còn đau khổ mấy con. Mà nuôi dưỡng cha mẹ, mà đem đạo đức, đem đạo Phật dạy cho cha mẹ mình để giữ cái tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, tức là mấy con đã đại hiếu đó mấy con. Đền đáp công ơn đó mới là xứng đáng với công ơn của cha mẹ sinh mình nuôi. Chứ đâu phải là ơn của cha mẹ là nhỏ đâu, lớn lắm đó mấy con. Có Thầy, có con ra đời ở trên đây, cái ơn của cha mẹ là rất lớn mấy con. Không có cha mẹ là không có mình đó, nên mình phải biết ơn đó. Con hỏi Thầy con!
Phật tử: Thưa Thầy cho con hỏi ạ. Trong kinh Thầy dạy về bốn cái định, xin Thầy giảng rõ cho con rõ là Định Chánh Niệm Tĩnh Giác, Định Niệm Hơi Thở, Định Vô Lậu và Định Sáng Suốt. Là bốn cái định đấy Thầy giảng trạch cho nó rõ ràng bốn cái, bởi vì con chưa rõ, đó là ý thứ nhất.
Ý thứ hai con xin hỏi Thầy là: đối với Định Vô Lậu. Thì như Định Niệm Hơi Thở, thì Thầy dạy là mười chín hơi thở, thì con có thể hiểu được. Nhưng mà Định Vô Lậu thì con không thể nào hiểu được. Bởi vì nó có giống quán vô lậu không ạ? Thưa Thầy giảng rõ để con được hiểu?
Ý thứ ba nữa là: chúng con rất ít được học hành. Cho nên là con cũng muốn là Thầy dạy đi đứng, nằm, ngồi. Thì đứng thì không đứng lâu được, nằm thì không nên được rồi, ngồi thì như Thầy dạy. Vậy chúng con muốn được trực tiếp chiêm ngưỡng thầy dạy chúng con đi năm, ba bước để chúng con lấy cái hình bóng đấy để chúng con tu tập hàng ngày ạ. Con xin.