(53:06) Phật tử 7: Thưa Thầy, những người mình chết rồi mình thiêu thì mình sẽ có hũ cốt. Con nghe nói là ở trong chùa, con chưa thực tế chứng kiến nhưng chỉ nghe nói thôi, là mỗi đêm đi qua đó có nghe tiếng rên hoặc là những cái tiếng xì xào. Cho nên bây giờ có những cái hũ cốt đó thì mình để ở đâu?
Trưởng lão: À, những cái hũ cốt mà nghe tiếng xì xào, nghe tiếng rên thật sự ra không phải có đâu. Nhưng mà cái tưởng của những người đó, của những người đến mà nghe được đó, thì cái tưởng đó nó lưu xuất các con.
Những cái người đó nó đã chịu ảnh hưởng như thế nào đó, bởi cái tưởng nó làm cho… Có nhiều khi mình đi năm, mười người thì chỉ có một, hai người nghe mà bao nhiêu người khác không nghe tiếng rên. Nghe cái xì xào đó thì có một vài người nghe xì xào, nói chuyện lùm xùm ở trong cái tháp cốt đó thì có một vài người còn bao nhiêu người khác không nghe. Thì đó là cái tưởng của họ, gọi là thinh tưởng. Thinh tưởng, chứ không phải có đâu.
Cho nên những cái hũ cốt này nó như bình thường những cái hũ cốt khác, nó là những cái mảnh đất, những cái mảnh đất hôi thối mà người ta đã đốt cái thân của mình ra người ta bỏ vào. Cho nên nó không còn cái gì trong đó mà xì xào, rên la nữa. Nó không còn biết đau biết đớn. Nhưng mà tại vì cái tưởng của người ta hoạt động, người ta mới thấy được những điều đó…
(54:39) Phật tử 8: Có một người bạn của thằng con của con, cô đó đi làm về cô bị xe đụng chết. Buổi trưa cô về cô báo mộng cho cha mẹ của mình: “Mẹ đi ra mẹ lấy cái gương trong tóc con về. Con mới đụng xe chết.” Thì vừa tỉnh giấc dậy người ta báo tin, người ta cho hay là con của bả chết rồi. Cái đó là có thật không Thầy?
Trưởng lão: Đó là cái tưởng của bà giao cảm… Đó là cái tưởng của bà, cái lòng thương của bà, cái tưởng nó xuất hiện ngay trong giấc mộng bà. Cho nên ngay khi nó chết bà đã thấy nó trong cái sự chết. Cái tưởng của bà, cái lòng thương của bà thương con. Giống như bây giờ con thương con của con, đứa nào nhất mà nó xảy ra tai nạn là con giao cảm với nó chứ.
Bây giờ con không thực hiện qua giấc mộng, ít ra trong thân nó cũng báo động cho con biết. Đó là cái tưởng của con báo động, hoặc là nó nhớ con mình, hoặc là nó hồi hộp, nó lo lắng, nó bứt rứt thì tức là nó báo động qua thân con, tưởng nó báo động qua thân con, nó làm cho con bứt rứt đó.
Còn bây giờ đó bắt đầu con buồn ngủ, đang liu thiu ngủ thì trong giấc mộng thấy nó bị xe đụng đổ máu, con gặp ngay liền ở trên hiện trường đó. Thật sự ra khi người ta báo con đến đó con thấy đúng như vậy không sai. Tức là tưởng của con nó lưu xuất ra, không phải cái linh hồn nó về báo đâu mà chính cái tưởng con nó thực hiện qua cái hình ảnh như linh hồn của đứa con nó về báo cho mình, chứ không phải là đứa con về báo.
Khi nó bị chết thì tất cả những cái gì nó tan rã ra, nó không còn có cái gì nữa hết, nhưng mà cái người mà còn sống đó họ đã giao cảm và tiếp nhận những cái hình ảnh của nó còn lưu lại ở trong không gian. Cho nên ví dụ bây giờ Thầy với các con nói chuyện ở đây, một ngàn năm sau những cái hình ảnh đó còn lưu lại.
(56:26) Cho nên trong khi mà Thầy thực hiện Túc Mạng Minh mà trở về gặp đức Phật thuyết giảng trong cái thời đức Phật cách đây hai ngàn mấy trăm năm, với cái bài kinh dạy ông A Nan, nói là: “A Nan, Nhất Dạ Hiền” Bài kinh đó, Thầy trở về Thầy nghe được đức Phật nói những lời đó. Thầy cũng tham dự, được nghe vào bài kinh đó thì vẫn thấy các chúng Tỳ kheo trong cái thời đức Phật nó rõ ràng như vậy. Thì cái gì đó là cái gì? Cái đó là cái tâm lực của mình, phải không?
Còn bây giờ các con, nó giao cảm được cũng bằng cái tưởng lực của mình rồi, chứ đâu có cái gì khó khăn đâu? Nhưng mà tại vì mình không làm chủ được, còn cái người tu người ta làm chủ được, người ta đưa được cái tâm của mình đi vào chỗ đó.
Còn bây giờ các con không làm chủ được, thình lình cái nó hiện lên giấc mộng, các con không biết làm sao hết. Còn bây giờ nó không mộng thì mấy con không làm sao được với nó hết. Như vậy rõ ràng là nó do cái điều khiển của cái tâm của mình.