Trưởng lão: Bây giờ các con còn hỏi Thầy gì thêm nữa không?
(17:58) Phật tử 3: Dạ bạch Thầy, con ở ngoài Hà Nội vào ạ. Thì qua tiếp xúc với Thầy con đã nắm được cái tư tưởng, đường lối tu hành của Thầy. Vậy con xin được theo Thầy, Thầy cho con một cái giáo pháp để con tu tập ạ.
Trưởng lão: Cái lợi ích thiết thực trước mắt của cái người mà muốn theo Thầy tu hành. Là hiện giờ, cái tâm nguyện của con là tâm nguyện rất tốt. Và tương lai của Phật giáo là những người tuổi trẻ. Những người tuổi trẻ của các con. Nhưng mà các con đang ở trong cái tuổi trẻ thì tức là chúng ta còn cha mẹ, thì cha mẹ có bằng lòng không? Nếu mà cha mẹ bằng lòng thì Thầy chấp nhận liền.
Nhưng trong khi mà con đang lở dở trên bước đường học. Còn một năm, hai năm nữa trên Đại học. Thì hãy về học cho hẳn hòi đàng hoàng không trễ đâu. Thầy sẽ chờ đợi không chết đâu. Thầy hứa với mấy con mà. Thầy có đủ khả năng duy trì cái mạng sống của mình thêm một vài năm không khó đâu. Nhưng mà các con hãy làm xong cái bổn phận của các con, đối với gia đình của mình. Học hành tới nơi tới chốn. Rồi bắt đầu tu hành không trễ đâu. Không có trễ chút nào hết.
Con đừng có vội vàng. Đã hiểu Thầy, hiểu Phật pháp rồi đừng có vội. Mà hãy làm đúng cái nền đạo đức của nó. Cha mẹ vui lòng cho con đi tu. Điều đó là đủ cái duyên rồi Thầy chấp nhận liền tức khắc. Nhưng trong khi con còn đang lỡ dở học đừng nghĩ rằng hôm nay tôi sống ngày mai tôi chết. Không!
Thật sự ra đức Phật dạy chúng ta là để quán cái niệm chết để làm gì? Quán cái niệm chết để cho chúng ta đừng lười biếng. Chứ không phải quán niệm chết, để mà chúng ta sợ hãi mà không làm xong bổn phận. Để cứ mãi lo tu giải thoát không phải điều đó đâu, không phải. Chúng ta phải biết hiểu được. Khi chúng ta lười biếng thì chúng ta hãy quán niệm chết để chúng ta đừng lười biếng.
Còn bây giờ con phải ráng học tập, vì học tập của con và đồng thời nó sẽ giúp cho con có đủ khả năng sau khi con tu hành thành đạo quả, thì cái khả năng học tập của con nó có nhiều cái điều lợi ích cho con, ở trong cái cuộc đời vừa đem đạo mà vừa đem đời giúp người ta. Những cái điều kiện mà con cần phải học. Đó thì như hiện giờ con còn tuổi trẻ ráng mà học. Và đồng thời Thầy sẽ bồi dưỡng thêm những cái hành động đạo đức cho con hiểu thêm. Và đồng thời cái tâm nguyện mà quyết tu Thầy tin rằng mấy con sẽ không mất.
(20:18) Thầy sẽ chờ đợi cho các con, hướng dẫn các con đi đến nơi đến chốn. Để trao cho con cái ngọn đuốc của Phật pháp. Cái ngọn đuốc đạo đức của Phật pháp để giúp cho mọi người trên hành tinh này chúng ta sống có đạo đức. Đâu phải một mình Thầy làm hết được cái chuyện này. Phải nhờ các bàn tay của các con, trao cái ngọn đuốc này cho mấy con.
Mấy con nắm cái ngọn đuốc này mà soi khắp năm châu, giúp cho người ta để người ta thoát khổ. Để người ta không còn làm khổ cho nhau nữa. Đó là cái hạnh phúc mà chúng ta phải đem truyền cái đạo pháp. Thì cái nhiệm vụ trọng trách của các con không những ở trong quê hương của chúng ta đất nước Việt Nam mà cả những con người có mặt trên hành tinh này. Cả sự sống của nó. Đó là cái nhiệm vụ của các con.
Cho nên các con hãy cố gắng vừa học tập mà vừa là sau này rèn luyện đạo đức trong cái đối tượng học tập của mình. Mỗi mỗi đối với bạn bè, đối với thầy với bạn với tất cả những người thân trong gia đình của mình phải sống đạo đức. Và từng đó Thầy sẽ đưa những sách vở đạo đức đến cho mấy con, Thầy gửi đến cho mấy con. Mấy con đọc, học và tập luyện để sống đúng đạo đức.
Sau khi sống đúng đạo đức học tập xong. Cha mẹ vui lòng thì lúc bấy giờ trở về ngay Tu viện, Thầy sẽ chấp nhận cho mấy con. Tập luyện, rèn luyện đúng cách để mà các con thực hiện. Thì các con sẽ thấy con đường tu tập của đạo Phật không có khó. Vì đức Phật đã xác định cái thời gian chúng ta đã thấy. Thời gian đức Phật đã xác định bảy ngày, bảy tháng, bảy năm.
Nghĩa là cao nhất là bảy năm mà Thầy từng nhắc đi nhắc lại. Đâu phải tu năm này tới năm khác. Đâu phải tu nhiều đời nhiều kiếp. Mà chỉ trong một kiếp của chúng ta mà chỉ có bảy năm mà thôi. Nhưng mà những cái điều kiện mà chúng ta cần phải sống đạo đức cho nó trọn vẹn, hiểu biết những gì mà chúng ta cần hiểu biết. Bây giờ chúng ta chưa hiểu biết cái gì hết, mà vội đi tu thì Thầy e nông nổi. Nông nổi.
Cho nên vì vậy mà chúng ta chuẩn bị cho một cái tinh thần vững chắc, chúng ta sẽ hướng vào con đường của đạo Phật. Nhất định là tất cả các giáo pháp khác chúng ta đều nghĩ rằng đó là tưởng. Cuộc đời này nếu mà nó đã không tưởng thì tức là nó phải có một cái nền đạo đức của nó sẵn sàng nó dạy con người, vì lợi ích cho con người. Tại sao nó tốt mà tại sao nó không đưa ra những cái đạo đức để dạy cho những người khác? Phải không?
Hoàn toàn con thấy từ kinh sách Đại thừa biết bao nhiêu rừng kinh sách. Mà nó có dạy đạo đức cho chúng ta những cái gì đâu. Mà chỉ có mấy tập kinh Nguyên Thủy mà đã nhắc đi nhắc lại những cái điều không làm khổ mình, khổ người. Lời đức Phật sâu sắc vô cùng. Cái bài kinh hồi sáng Thầy nói cái bài kinh Jīvaka. Một cái bài kinh dạy chúng ta một cái tình thương yêu. Một cái đạo đức rất thực tế. Mà nói trên cái vấn đề ăn uống của chúng ta chứ không phải nói xa.
Thế mà người ta bẻ cái pháp môn đó đi. Để đó rồi người ta phạm vào một cái tội lỗi rất nặng, rất nặng. Mà cái tội lỗi đó trong giới luật của Phật gọi là Ba La Di. Bốn cái giới mà gọi là đứt đầu. Một cái người Tăng mà phạm vào giới đó thì ngàn đời tu không giải thoát. Mất cái lòng từ bi rồi còn gì mà giải thoát được mà gọi là đạo từ bi.
(22:59) Cho nên vì vậy mà sư cô hỏi hồi sáng, đúng là đang ở trong cái chỗ đó cho nên nhìn các sư Nguyên Thủy, người ta tu tập bỏ hết cuộc đời người ta mà cuối cùng người ta được làm những gì đây? Toàn là sống ở trong cái xương máu của chúng sanh.
Cho nên Hòa thượng Huệ Hưng khi mà đến gặp Thầy, Hòa thượng nói, khi mà đến các chùa Nguyên Thủy, Hòa thượng nói nghe coi như là sát khí đằng đằng ở đó. Sự chết chóc ở đó ghê gớm. Vì ở đó, mà nếu mà không ăn thịt chúng sanh đó, thì cái người mà người ta mà ăn chay đó lâu ngày rồi có một cái mùi cá mùi thịt là người ta dễ biết lắm. Còn cái người mà ăn mặn đó người ta không có biết cái mùi tanh mùi thịt, cá đâu. Nhưng mà khi đến cái chùa mà người ăn mặn đó người ta vẫn thấy cái mùi hôi của người đó họ toát ra cái mùi thịt cá.
Ví như Thầy bây giờ đó Thầy ăn chay nè, từng năm mười năm hai chục năm rồi nó quen rồi. Mà khi ngồi gần cái người mà ăn thịt cá cái mồ hôi họ toát ra đã là nghe cái mùi tanh, mùi hôi thịt cá rồi. Bởi vì mình huân cái nào thì nó phải toát ra những cái từ trường đó. Nó làm cho cái người mà thanh tịnh người ta nghe được cái mùi đó, nó dễ dàng lắm.
Bây giờ thí dụ như mấy con nè, người nào mà ngồi có thiền định, có đúng định, mấy con ngồi cái tâm yên lặng đó từ trường các con thảy ra người ta vẫn biết cái sức định của các con ở mức độ nào. Chứ đâu phải cần các con phải ngồi thiền. Các con ngồi chơi vầy mà cái tâm mà các con định đó người ta vẫn thấy, cái thân các con định người ta vẫn thấy cái từ trường nó phóng ra. Nó đâu có phải người ta không nhận ra được cái điều đó đâu.
Cho nên vì vậy mà con bình thường như con mặc chiếc áo cư sĩ nè mà con đã tu tập thiền định đúng cách của Phật, cái tâm thanh tịnh của con, cái sức thiền định của con, con ngồi đó cái từ trường thiện nó thảy ra xung quanh con, người ta đến người ta tiếp nhận, người ta biết rằng cái môi trường của con là môi trường thanh tịnh tốt. Con người con là con người toàn thiện. Cho nên người ta nhận ra được liền tức khắc.
Còn những người mà phàm phu, những người mà ăn thịt chúng sanh, giết hại chúng sanh họ nhận ra không có ra đâu. Họ không biết cái nào thanh tịnh, họ không biết ác pháp mà thiện pháp nữa mà. Họ đang mù mờ.
(24:48) Cho nên ở đây hôm nay con xin Thầy, Thầy nhận con. Từ đây về sau đương nhiên coi như là con đệ tử của Thầy. Mặc dù Thầy không làm phái điệp, không làm gì hết. Nhưng mà con phải ráng học, con phải làm cho cha mẹ vui lòng, đừng có làm buồn lòng cha mẹ, mình phải làm sao mà cho đúng một đứa con hiếu trong gia đình. Và đồng thời cha mẹ đã nhận cho con tu hành đó là một cái phước của con đủ, rồi sau khi mà học tập rồi.
Con đừng có nghĩ rằng vợ con này kia con biết rằng có vợ con thêm là khổ. Đời con nhìn thấy cha mẹ mình, rồi anh chị em của mình có chồng có vợ con toàn là khổ đau không có gì hết. Không thoát ra khỏi cuộc đời khổ đau đâu. Càng có thêm thì phải lo thêm. Một người thì chưa hẳn chúng ta đã thoát khổ đối với tâm của chúng ta. Thêm một người thứ hai nữa là chúng ta đã khổ với một cái tư tưởng khác nữa rồi đó.
Rồi bây giờ đẻ ra năm ba đứa con, năm ba đứa con nó đâu phải đứa nào nó cũng giống với nhau đâu. Đứa nào nó cũng khác với nhau. Do nó khác nhau đó mà nó làm cho chúng ta rất khổ ở trong một cái gia đình chứ không phải. Đứa thì nay vầy mai thì khác. Đứa thì nói vầy đứa nói khác nó không giống nhau chút nào, nó làm cho chúng ta đau khổ. Cho nên chúng ta biết đời là khổ lắm. Cuộc đời là rất khổ.
Cho nên chúng ta dừng ngay đây khi biết đạo Phật, chúng ta dừng ngay đây. Đừng có đắm đuối theo cái hình sắc của phụ nữ, nó cám dỗ chúng ta nhưng nó là con rắn độc, nó sẽ giết hại chúng ta suốt một cuộc đời của chúng ta lận. Cho nên chúng ta phải chấm dứt ngay liền.
Từ đây về sau chúng ta có một cái hướng, một cái hướng phải lấy cái ngọn đuốc trí tuệ của mình soi đường cho mình đi. Cái hướng đó là hướng giải thoát. Chấm dứt luân hồi sanh tử. Mà cái phương pháp của Phật nó đã rõ ràng. Sơ Thiền nó như thế nào, Nhị Thiền nó như thế nào, Tam Thiền như thế nào, Tứ Thiền như thế nào? Để rồi thực hiện được Tam Minh.
Con đường của đạo Phật nó đâu có khó đâu, nó rất dễ mà. Nó rõ ràng và cụ thể nó rất ít, nó không nhiều pháp. Nó không phải tám mươi bốn ngàn pháp môn như chúng ta tưởng. Cho nên chúng ta tu đúng.
(26:22) Thầy nói rằng, mấy con nhớ rằng Ngài Ca Diếp tám mươi tuổi đến xin Phật, Phật cho ông ta. Ông thấy mình rất già không thể tu kịp cho nên ông vội vàng, ông thức, ông không có nằm. Nghĩa là luôn luôn ông đi tới đi lui rồi ngồi, không bao giờ dám nằm. Nhưng cuối cùng ông chứng quả A La Hán. Một cái sự tinh tấn siêng năng như vậy, cái thời gian quá ngắn. Bảy ngày, bảy tháng, bảy năm. Ông chỉ chừng bảy tháng là hết sức. Ông cũng đã chứng quả A La Hán. Trong vòng một hai tháng là ông đã xong công chuyện tu hành của ông rồi. Do cái sự tinh tấn siêng năng đó mà tu đúng.
Hoàn cảnh chúng ta đã thực hiện đúng nó không có một cái chướng ngại. Cho nên chúng ta vào tu rất dễ. Còn chướng ngại mà chúng ta vào tu là nó sẽ gây rối loạn cho chúng ta, nó làm chúng ta không an tâm tu đâu. Cho nên chúng ta trước khi tu chúng ta phải sắp xếp hoàn cảnh chúng ta cho thuận tiện. Rất thuận tiện.
Như hồi sáng Mỹ Châu hỏi Thầy, nó tới năm mươi hai nó sẽ vào đây mà tu tập. Thì quãng thời gian từ đây cho đến đó mà nó sắp xếp cho ổn định toàn bộ gia đình nó. Tức là kiết sử nó không còn có nữa. Thì do đó bây giờ nó vào đây tu thời gian ngắn nó sẽ đạt được. Còn bây giờ nó sắp xếp không ổn mà nó vô đây, nó ở đây mười năm hai chục năm chưa ổn. Mặc dù tu nhưng mà tâm của mình nó không cho phép mình đâu.
Đó Thầy nói hết để cho mấy con thấy rằng, con đường tu nó không phải khó. Nhưng phải sống phải có đạo đức. Và có đạo đức thì chúng ta mới giải quyết được những nỗi khổ của chúng ta và cái sự tu tập nó mới có sự giải thoát thật sự. Tu không khó. Khó là ở tại hoàn cảnh của chúng ta. Cha mẹ không cho là một điều khó, cha mẹ cho là một điều dễ. Mà có vợ con là một điều khó, mà không có vợ con là một điều dễ. Phải hiểu điều đó.
Thuở giờ không tu một pháp môn gì. Mà bây giờ đã tu lạc vào một cái thế giới tưởng là điều khó. Mà không tu một pháp môn gì mà đi vào con đường của đạo Phật là dễ. Tại vì chúng ta một người bình thường không có bị ảnh hưởng một pháp nào khác, không có bị một kiến chấp nào khác. Do đó chúng ta vào đây chúng ta học đạo đức. Chúng ta tu tập xả tâm, diệt ngã của mình lần lượt chúng ta sẽ quét sạch những cái sự đau khổ nơi thân tâm của chúng ta và chúng ta thực hiện được sự giải thoát.