(36:20) Cho nên hôm nay khi mà cạo tóc cho con rồi, thì đối với trong gia đình của mình – mọi người, thì mình coi như là những người thí chủ. Mình đừng xem họ là những người thân, ruột của mình nữa, mà hãy xem như những người ân của mình.
Thí dụ như cha mẹ, là mình đừng có xem họ như cha mẹ nữa, mà mình hãy xem họ là người bố thí, người ân của mình, người tri ân của mình, ban cho mình cái thân tâm này, ban cho mình có cái thân này đến hôm nay mình tu tập. Đó là cái ân nghĩa của cha mẹ, là ân nghĩa của một người đại bố thí, mới có cái thân này.
Chứ không còn nghĩ rằng cái tình cảm của mình mà đối với cha mẹ như xưa nữa. Mà phải thấy đây là một cái ân – ân nghĩa rất lớn đối với người đại bố thí này – của cha mẹ mình.
Còn đối với anh, em ruột thịt, mình nên xem họ là tất cả những người có thể giúp mình trên con đường tu tập, cũng là người đàn na thí chủ - mà người đàn na thí chủ rất thân cận với mình- chứ đừng nghĩ họ là anh, em ruột, thịt. Thậm chí như con cái của mình, mình cũng xem họ là những người đàn na thí chủ, giúp mình trong cuộc đời của mình.
Cho nên nói: “Xuất gia thì ly gia cắt ái”. “Ly gia” là lìa khỏi cái gia đình của mình. “Cắt ái” là cắt tất cả những cái tình thương của mình đối với những người trong gia đình của mình. Nhưng không có nghĩa “cắt ái” là cắt lòng thương của mình. Bây giờ nó thương, nhưng mà nó thương với cái sự kính trọng của một người đàn na thí chủ. Chứ không phải là thương với cái tình cảm mà còn quây quần trong một cái gia đình nữa. Nhớ, cái này rất khó.
(38:18) Bởi vì nghe cái câu nói: “Xuất gia thì ly gia cắt ái”, đó là những điều rất khó, khó làm, chứ không phải là dễ làm. Cho nên thường xuyên những cái ái kiết sử nó khởi lên, tức là cái tình cảm của mình đối với con cái, đối với chồng con, đối với cha mẹ…, tất cả những cái này là ái kiết sử.
Cho nên khi mà có những cái niệm thương, ghét của ái kiết sử, thì mau mau dùng câu tác ý mà tác ý: “Đây là kiết sử, hãy đi đi, ta là người tu hành ly gia cắt ái, các ngươi không có đến đây mà quấy rầy ta nữa!”. Con khắc ghi những lời này, để giữ gìn cho mình khi mình xuống tóc, cho nó trọn vẹn trong tâm tư của mình. Nếu mà con không nhớ câu này, thì ái kiết sử nó sẽ làm cho con mất cái hạnh “cắt ái, ly gia”. Cho nên nó làm cho con không có lìa khỏi cái sự ràng buộc của cái chùm nhân quả. Cho nên phải nhớ những câu nói như vậy. Để giữ tâm mình cho nó được lìa ra cái cõi thế tục.
Bởi vậy khi mà xuống tóc cho con, Thầy rất lo. Là làm sao cho con xứng đáng là một người đệ tử của Thầy, của Phật. Là phải sống như thế nào cho đúng. Nhớ những lời Thầy dạy hôm nay. Đó là những cái điều rất khó cho mấy con. Thà là mấy con mặc chiếc áo cư sĩ, có gì thì cũng không sao hết. Nhưng mà mặc chiếc áo tu sĩ, cái hình dáng của người tu sĩ, thì nó có phải khác hơn đời.