Phật tử 3: Thưa Thầy con muốn hỏi là Thầy giảng lại cho con cái dục lậu, hữu lậu và vô minh lậu a. Nhất là cái vô minh lậu con chưa hiểu.
(19:53) Trưởng lão: Bây giờ Thầy nói như thế này để cho thấy cái Dục lậu. Cái Dục lậu là khởi ham muốn, thí dụ giờ mình thấy cái bánh đó mình muốn ăn thì mình biết đây là cái dục lậu, phải không?
Còn cái Hữu lậu, một cái vật mà mình có mà người ta xin mình không cho là mình bị Hữu lậu. Mình tiếc đó là Hữu lậu đó. Hiểu không? Cũng như bây giờ Thầy có đồng hồ mà con xin Thầy không cho con tức là Thầy bị Hữu lậu, còn Thầy cho con thì không Hữu lậu.
Còn bây giờ Thầy cho con biết thêm, là cái Vô minh lậu, người ta nói cái gì đó mà mình phiền não tức là mình bị vô minh, còn mình không có vô minh thì không phiền não. Rõ chưa?
Ờ rõ rồi, khi nào mà có cái gì, thấy người ta đi đó mình sinh chướng, thì tức là vô minh. Mà mình không chướng thì tức là không có vô minh. Thầy giải thích thì rõ thôi.
Phật tử 3: Trong lúc tu Tứ Niệm Xứ mà có cái sáu cái tưởng, chẳng hạn như sắc tưởng, thanh tưởng nó tới thì có pháp hành nào để đối trị không ạ?
Trưởng lão: Mình đối trị cái pháp đó bằng pháp Như lý tác ý của mình. Mình biết đây là cái sắc tưởng: “Mày hãy lui đi, ở đây hoàn toàn tao sử dụng ý thức cho nên mày không được xen vô”. Mà nếu mà nó không chịu lui nó cứ hiện cái hình ảnh đó hoài thì tức là tao đứng dậy đi, cho mày hiện. Mình đứng dậy đi thì nó xả. Tao không thèm ngồi đó nữa, thì nó sẽ xả. Còn thinh tưởng nó cũng vậy, bây giờ cứ nghe âm thanh nói hoài, nhất định là “mày thinh tưởng mày phải rời khỏi đây, tâm phải thanh tịnh không nghe tiếng bậy bạ, vậy thì thinh tưởng này phải đi”. Nếu mà không đi tao đứng dậy tao xả, mày cũng phải đi.
Phật tử 3: Bạch Thầy ví dụ trong lúc tu, chưa đến bữa ăn cơm mà nó đói muốn ăn tức là Dục lậu, thì khi đó quán thế nào ạ.
(21:33) Trưởng lão: Thì quán mình nói: “giờ ăn thì phải đúng giờ ăn thì ăn chứ không phải mày đòi”. Bây giờ đây mà đòi là tâm tham của mình rồi, dục lậu rồi. Cho nên vì vậy đó, còn lậu hoặc thì còn thấy đói, cho nên mày phải đi đi tao nhất định là tao không có theo mày. Do đó tới giờ ăn ít bữa hôm sau con cứ đúng giờ con ăn nó quen, còn con ăn bây giờ đói, bây giờ mới mười giờ chưa tới mười một giờ mà nó muốn đi ăn con đi ra bưng cơm ăn thì nó sai con rồi đó. Tức là con bị Dục lậu, phải không?
Phật tử 3: Thưa Thầy cũng có lúc sáng hai giờ dậy tu nếu mà mình hai giờ dậy tu hành thì bắt đầu nó đói, mà nếu mà mình ngủ thì nó không có đói.
Trưởng lão: Thì vậy nó là bị Dục lậu. Cho nên mình ra lệnh nó: Dục lậu, mày là dục lậu mày làm tao khổ, nên mày đói mày cho tao muốn ăn nè, nó mới khổ, nó mệt hoặc này kia. Do đó mày nhất định mày không có được đói. Tao bây giờ tao chết nhất định tao cũng giữ giới luật. Cho nên mình hét mình ra lệnh nó, mình không làm theo nó ít bữa cái nó hết trơn mà nó không có đói. Mình là anh hùng mình chiến thắng mình chiến sĩ, mình chiến thắng mình là cái chỗ này nè. Nhất định thế nào nó cũng sai mình tầm bậy rồi. Thì do cái sai tầm bây đó là cái Dục lậu rồi, cho nên mình mình quyết định là cứ mặc mày, tao biết là mày là dục lậu rồi, mày làm khổ biết bao nhiêu đời rồi. Bây giờ tao đi tu mà mày còn muốn đến mày làm khổ nữa sao được? Tao nhất định tao quyết trật mày ra. Thí dụ nó luận gì đi nữa con không làm theo nghe nó thì tức là con làm chủ đó. Hiểu không?
Cho nên vì vậy gặp Thầy mà, trời đất ơi! Thứ đó mà Thầy quét nó ra chứ. Đói chết bỏ bây giờ mày cứ nằm đó mày chết chứ tao nhất định không ăn, đúng giờ ăn. Mà như vậy mà nó quen đó mấy con, mình phải làm chủ chứ. Bây giờ lý luận gì tao cũng không nghe nữa, bây giờ chết bỏ chứ nhất định tao không nghe lời mày đâu. Tao là chủ mày mà tao đâu có để mày sai tao.