(17:02) Sư Phước Nhẫn: Còn cái này con xin hỏi qua cái phần mà vô sắc một chút. Thì trong cái bài kinh này, nói là cái Tứ Thiền đó, nó cũng còn sắc tưởng, qua cái vô sắc đó nó mới đoạn cái sắc tưởng. Đó trong cái bài kinh này, nó nói trong quyển bốn đó, Tăng Chi Bộ Kinh, cái bài kinh Niết Bàn có đoạn viết như thế này:
“Này Chư Hiền, Tỳ kheo vượt khỏi Phi Phi Tưởng Xứ một cách hoàn toàn chứng và trú Diệt Thọ Tưởng Định, vị ấy sau khi thấy với trí tuệ, các lậu hoặc được đoạn tận, với pháp môn này thì Chư Hiền cần phải hiểu Niết Bàn là lạc”.
Như vậy, cái trạng thái Diệt Thọ Tưởng Định này giống với trạng thái của Lậu Tận Minh không Thầy?
Trưởng lão: Lậu Tận Minh là khác rồi. Bởi vì bên đây là tuệ rồi, bên đây là định rồi hai cái nó làm sao ăn nhập vô được. Lậu Tận Minh là cái tuệ rồi, thì rõ ràng là con đường mà Tứ Thiền đó, thì người ta đi vào Lậu Tận Minh nè, rồi con đường Tứ Thiền thì nó… Bởi vì cái năng lực mà Thất Giác Chi nó sẽ nhập Diệt Thọ Tưởng Định rồi, thì vô trong này định rồi làm sao mà còn biết được.
Sư Phước Nhẫn: Bởi vì, cái người mà nhập Phi Phi Tưởng Xứ đó.
Trưởng lão: Ừ.
Sư Phước Nhẫn: Với trí tuệ họ đoạn diệt được cái lậu tận.
Trưởng lão: Ừ.
Sư Phước Nhẫn: Cũng như là, ở đây nói: “Các lậu hoặc được đoạn tận”. Còn lúc trước Thầy nói qua cái minh thứ ba đó.
Trưởng lão: Thì mới lậu tận.
Sư Phước Nhẫn: Ờ thì mới lậu tận.
Trưởng lão: Lậu Tận Minh.
Sư Phước Nhẫn: Thì hai cái minh thứ ba với cái diệt tưởng định thì nó cũng có một kết quả là đoạn tận lậu hoặc.
Trưởng lão: Nó kết quả nó khác nhau. Cái kết quả kia nó bằng cái tuệ, còn cái kết quả này nó bằng cái định. Nó diệt lậu tận định hay hoặc là Diệt Thọ Tưởng Định đó, nó diệt cái thọ với cái tưởng nó diệt sạch đi cho nên nó không còn lậu hoặc mà nó… Bây giờ nó ngồi đó thành cái gộc cây đó thôi, chứ nó xả ra thì lậu hoặc nó còn.
Sư Phước Nhẫn: Dạ.
Trưởng lão: Nó trật rồi. Bởi vì nó ngồi vô thì nó bất động đó, nó không có lậu hoặc bởi vì nó Diệt Thọ Tưởng Định của nó rồi, nó diệt thọ của nó rồi, cho nên nó không còn lậu hoặc. Còn cái này người ta hoàn toàn, người ta sống bình thường nhưng mà lậu hoặc người ta diệt bằng cái tuệ người ta, cho nên nó khác, cho nên đây mới giải thoát, con đường này không giải thoát. Con đường này chỉ ngồi vô đó nó hết còn mà xả ra nó bị.
Sư Phước Nhẫn: Cái chỗ này con thấy nó cũng hơi hơi nè… Cái chỗ này nè, nếu mình diệt thọ, diệt tưởng thì tại sao thì ở đây nói là: “Vị ấy sau khi thấy với trí tuệ…”?
Trưởng lão: Làm sao thấy trí tuệ được, khi mà diệt rồi.
Sư Phước Nhẫn: Ở đây nói: “Vị ấy sau khi thấy với trí tuệ các lậu hoặc được đoạn tận”, mình diệt thọ, diệt tưởng rồi, trí tuệ đâu mà thấy mà…
Trưởng lão: Không có. Bởi cái đó là vô lý rồi. Không có trí tuệ đâu, chỉ có Lậu Tận Minh là cái trí tuệ người ta mới thấy, người ta diệt, phải không? Lậu Tận Minh là người ta… Cái minh đó người ta mới thấy, người ta hiểu được cái lậu hoặc người ta hết gọi là Lậu Tận Minh. Còn cái này mình diệt rồi, mình còn cái gì đâu mình thấy, nó diệt nó ở trong định rồi nó còn cái gì nó thấy đâu, nó đâu có thấy được cái gì đâu mà gọi là lậu hoặc nó hết. Nhưng mà khi mà chúng ta xét thì nó diệt cái đó thì nó ở trong đó, thì nó không có lậu hoặc đâu. Bởi vì lậu hoặc là cái phiền não, cái đau khổ, cái mầm tái sanh của nó thôi, mà giờ nó nhập cái định đó thì nó làm sao nó tái sanh? Nó là sao nó…
(19:53) Sư Phước Nhẫn: Con thấy ở cái định nó diệt thọ, nó diệt tưởng.
Trưởng lão: Ừ.
Sư Phước Nhẫn: Hết thọ, hết tưởng thì đâu còn lậu hoặc nữa.
Trưởng lão: Nó đâu còn lậu hoặc.
Sư Phước Nhẫn: Nó đâu có sinh hoạt nữa đâu mà.
Trưởng lão: Nó không có sinh hoạt, nó hết rồi.
Sư Phước Nhẫn: Ờ mà ở đây nói: “… với trí tuệ”.
Trưởng lão: Làm sao có trí tuệ?
Sư Phước Nhẫn: Bởi vậy con mới bị chỗ này.
Trưởng lão: Định làm sao có trí? Làm sao có tuệ được?
Sư Phước Nhẫn: Dạ. Bởi vậy con mới hỏi so sánh với cái Lậu Tận Minh, Lậu Tận Minh là thấy nó …
Trưởng lão: Nó, thành ra từ cái mà bốn cái loại định vô sắc này đó, bốn cái loại định tưởng này đi đến cái Diệt Thọ Tưởng Định này, đều hoàn toàn nó nằm ở trong cái định mà nó không đúng cách rồi.
Cho nên cái này, coi như là được bỏ qua một bên rồi, không đúng. Đó cho nên cái này là các vị Tổ xen vô mà lừa đảo mình, chứ không ai đâu. Mặc dù trong cái bài kinh đó, kinh Nguyên Thủy nhưng mà các ông Tổ kiến giải mà viết vô, chứ không ai đâu. Cho nên không có kinh nghiệm rồi. Vì vậy mà chúng ta vẫn xét thấy, bây giờ ông nhập Diệt Thọ Tưởng Định rồi, ông làm sao ông biết cái gì nữa mà ông biết rằng nó, lậu hoặc ông hết, cái tuệ ông ở chỗ nào? Ở trong định nó còn tuệ được sao?
Sư Phước Nhẫn: Nó mâu thuẫn. Bởi vì ở bên Tứ Thiền thì xả lạc, xả khổ, xả niệm thanh tịnh.
Trưởng lão: Ừ.
Sư Phước Nhẫn: Như là xả thọ, xả niệm thanh tịnh, cũng như là xả cái tưởng phải không Thầy?
Trưởng lão: Cái tưởng.
Sư Phước Nhẫn: Thì bên đây tới cái giai đoạn thứ nhì là diệt thọ, diệt tưởng nó cao hơn một cấp. Nghĩa là Tứ …
Trưởng lão: Cái kia người ta xả thôi còn cái này thì nó diệt.
Sư Phước Nhẫn: Cái Diệt Thọ Tưởng Định là nó mới diệt.
Trưởng lão: Ừ.
Sư Phước Nhẫn: Tức là nó cũng một lộ trình, một cái xả, một cái diệt. Đó, mà nó diệt hết, lấy cái gì đâu mà còn trí tuệ?
Trưởng lão: Thì bởi vậy bên đó thì coi như là cái sai của chúng ta hiểu là nó sẽ sai.
Sư Phước Nhẫn: Con đọc đoạn văn con thấy nó hơi lộn xộn sao.
(21:28) Trưởng lão: Nó không đúng rồi. Còn ở bên đây khi người ta vào Tứ Thiền thì người ta đánh thức được cái thức uẩn của người ta, bắt đầu người ta dẫn nó bằng cái lực của Thất Giác Chi tức là cái Túc Mạng Minh đó, thì bắt đầu người ta dẫn tâm người ta bằng cái trí tuệ của người ta, bằng cái thức của người ta biết, chứ người ta đâu có diệt. Cho nên vào đó, bắt đầu bây giờ người ta mới biết nhiều đời nhờ Túc Mạng Minh, rồi Thiên Nhãn Minh rồi Lậu Tận Minh, do đó cái biết của người ta biết lậu hoặc người ta hết.
Còn anh, anh Diệt Thọ Tưởng Định rồi anh đâu còn biết đâu mà gọi là anh tuệ đâu, làm sao biết lậu hoặc anh hết. Tức là cái mầm tái sanh anh, làm sao anh biết nữa đâu. Chỉ bây giờ anh ngồi cứng ngắc đó, anh không tái sanh thôi chứ anh xả ra anh còn tái sanh đó. Nghĩa là anh đâu có diệt nó bằng tuệ mà anh diệt nó bằng định nè, cho nên vì vậy mà anh rời khỏi định anh, anh bị. Còn tôi, tôi diệt bằng tuệ cho nên tôi thường sống ở trong tuệ mà, cho nên tôi đâu cần định đâu. Vì vậy mà tôi biết là tôi chấm dứt tái sinh luân hồi. Đó thấy con đường giải thoát không?