(40:58) Phật tử 5: Bạch Thầy, có một cuộn băng gọi là “Chuyện lạ thế kỷ 21” của một vị Hoà thượng ở Vũng Tàu. Có kể về câu chuyện ma da chết rồi nhập vào một ni cô cũng ở ngoài Vũng Tàu. Nhập một thời gian rồi mới nói chuyện lên muốn đi tu. Xong rồi cũng nhờ Hoà thượng cứu cha mẹ cũng cùng chết trên một cái chuyến đò đó mà ở Hậu Giang.
Có một câu chuyện khác nữa cũng bị giết chết thì cũng nhập, mà cái vong hồn khi thì nhập ở đây, khi thì nhập bên Mỹ trong một cái tích tắc. Như vậy con không hiểu cái hoại diệt của cái vong hồn đó nó có những chi?
Trưởng lão: Các con chưa đọc cái cuốn Đường Về Xứ Phật tập 3, nên các con chưa hiểu được cái khái niệm của Tưởng Uẩn…
Trong người chúng ta có ba cái thức, chứ không phải một cái thức. Cái thứ nhất là Sắc thức. Sắc thức thì nó có sáu cái thức của nó: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý. Con mắt của mình là có cái biết của con mắt, cái lỗ tai mình có cái nghe, cái biết của cái lỗ tai. Cho nên gọi là sáu cái thức của nó, gọi là lục thức.
(42:25) Là cái thân của chúng ta, nó có sáu cái thức, nhưng mà khi chúng ta ngủ thì nó chỉ có một cái Tưởng thức mà thôi, cho nên có cái mộng chiêm bao của chúng ta.
Chúng ta nằm ngủ thì mắt, tai, mũi, miệng chúng ta không còn nghe thấy nữa, phải không? Nhưng mà chúng ta vẫn ở trong mộng chúng ta vẫn nghe thấy chứ? Bởi vì trong giấc mộng chúng ta vẫn nghe thấy nói chuyện với nhau chứ? Rõ ràng đó là tưởng thức. Vì vậy mà…
Còn cái Thức thức của chúng ta, mà gọi là thân ngũ uẩn của chúng ta đó, có sắc, thọ, tưởng, hành, thức phải không? Cái sắc thì chúng ta biết cái thức của nó là sáu thức của chúng ta rồi. Cái tưởng thức là giấc mộng, chúng ta biết rồi. Vậy thì cái thức mà của cái ngũ uẩn này thì chúng ta biết, cái thức này hoàn toàn là nằm im chưa hoạt động. Cái thức này khi nào một vị tu chứng mà thực hiện Tam minh, thì cái thức này người ta dẫn đi vào Tam minh người ta.
Cho nên nó có ba cái thức. Vậy thì cái thức đầu tiên của chúng ta là hằng ngày chúng ta sống bình thường như bây giờ các Phật tử ngồi trước mặt Thầy, nói chuyện với Thầy, hỏi Thầy tất cả những cái điều kiện để chúng ta tìm hiểu thì đó là Ý thức, phải không?
Bây giờ cái Tưởng thức của chúng ta chưa có ai thực hiện hết. Nhưng mà bây giờ trong mọi người chúng ta, bỗng dưng ở đây có một cái người tự tử chết cách đây năm năm, mười năm, thì chúng ta bỗng dưng biết tên họ, bỗng dưng ở trong đầu chúng ta hoặc thấy người đó. Tức là nó thể hiện ra trong cái tưởng của chúng ta nó thể hiện ra, qua cái hình ảnh mà cái người kia chết hồi đó, họ thắt cổ hoặc là họ tự tử bằng uống thuốc như thế nào đó - mà bây giờ cái người đó, cái tưởng của nó, nó thể hiện ra cái hình dáng đó và nó cũng đang bị chết như vậy.
Vậy cái người mà ngoại cảm đó người ta giao cảm được do cái tưởng của người ta làm ra cái thế giới siêu hình đó. Cho nên đồng thời khi con hồi nãy hỏi, đồng thời tại sao cái linh hồn đó họ nhập người này, nhập người kia bởi vì mỗi người đều có cái tưởng hết! Cho nên nó nếu nó giao cảm được hết thì coi như có một cái linh hồn sẽ nhập một lượt năm, ba người được? Phải không?
Thì như vậy rõ ràng là nó đâu phải có một cái linh hồn mà nhập một lượt năm, mười người được. Mà mỗi người đều có cái tưởng của nó, nó thể hiện ra một người thôi.
(44:27) Cũng như bây giờ ở đây chúng ta là tám, chín người ở đây, phải không? Mà bây giờ có một cái người chết oan ở đây mà tám, chín người ở đây mà chúng ta giao cảm được thì chúng ta người nào cũng thấy linh hồn người đó. Đâu phải là có tám, chín cái linh hồn, đâu phải có tám, chín cái linh hồn đó nhập chúng ta? Mà một linh hồn thì nhập một người chứ sao lại nhập tới tám, chín người này, phải không?
Nhưng mà tại sao tám, chín người này chúng ta đều giao cảm được, đều thấy cái linh hồn đó được hết? Hay hoặc là linh hồn người đó nhập vô thì nhập một mình Thầy thôi, sao lại nhập chín người này cũng nói được cái chuyện này?
Như vậy chín người này đều do cái tưởng chúng ta tạo thành linh hồn người đó. Cụ thể chưa? Các con thấy không, nó đồng thời một lượt thì nó đặt thành vấn đề đồng thời một lượt.
Hồi nãy con nói đồng thời một lượt tại sao mà lại có cái linh hồn người đó nhập vậy, mà cũng tu hành. Thực sự cái tưởng của chúng ta, do chúng ta đang tưởng mà. Mà cái tưởng lực của chúng ta, Thầy nói cái năng lực của tưởng nó siêu việt. Nó không phải chúng ta ngồi tưởng tượng suôn đâu, cái năng lực của nó biết.
Bây giờ Thầy nói như thế này. Trong cái giấc mộng, ông bà của chúng ta chết lâu rồi, chúng ta cứ ngỡ tưởng rằng trong giấc mộng chúng ta là những linh hồn người đó về gặp chúng ta. Không phải đâu. Cái năng lực của tưởng chúng ta biến hiện lên những hình ảnh ông bà chúng ta.
Bây giờ mười năm, hai chục năm nếu mà ông bà chúng ta còn sống thì cái họ đã già, cái hình ảnh đó đã sai mất rồi. Thế mà chúng ta vẫn gặp hình ảnh cũ chứ đâu gặp những hình ảnh mới, phải không?
Như vậy rõ ràng là từ cái tưởng của chúng ta lưu xuất ra, biến hiện ra những hình ảnh người sống, biến hiện cảnh nhà cửa, biến hiện cảnh người chết, vẫn làm được.
(46:09) Cho nên trong giấc mộng chúng ta gặp người chết cũng như người sống, chúng ta gặp nhau được hết. Và cả một cái thành phố, cả một cái thủ đô như Hà Nội, cái tâm, cái tưởng của chúng ta nó vẫn biến ra cái thành phố đó được. Vậy thì cái năng lực nó siêu việt lắm. Ai làm được? Cái năng lực tưởng của chúng ta làm được.
Nhưng đây là giấc mộng. Nó là cái bóng dáng, nó không thật. Cho nên trong bài kinh pháp môn căn bản đức Phật mới nói, mới nói: “Tất cả đều là thế giới tưởng”, nghĩa là tất cả đều là thế giới tưởng tri, chứ không phải gì.
Cho nên khi mà cái tưởng của chúng ta nó thể hiện ra như vậy thì nó tạo ra như vậy tất cả mọi cái. Chúng ta trong giấc mộng thì chúng ta thấy mình biết, không có người khác biết.
Nhưng mà trái lại, khi mà cái tưởng chúng ta thực hiện ra thì mọi người xung quanh đây chúng ta biết. Chúng ta thấy ai cũng biết cho nên chúng ta tin. Tin rằng có cái thế giới siêu hình. Nghĩa là bây giờ một người thì chúng ta không thấy, mà hai người thì chúng ta thấy.
(47:06) Bây giờ có một nhà khí công, họ dùng cái khí họ để trị bệnh mình. Ví dụ như họ dùng nhân điện cũng là tưởng thôi! Họ trị bệnh người này, người kia hết, chúng ta thấy hay quá, không ngờ là cái tưởng của chúng ta, chứ có gì hay đâu?
Cho nên nó chỉ an ủi cho chúng ta trong lúc đó nó hết, nhưng mà thời gian sau nó sẽ trở lại. Nó không hết tận gốc đâu. Bệnh là do nhân quả chứ không phải bệnh là do nhân điện, nhịn đói, hay gạo lứt là hết bệnh. Mà chỉ là trong cái giai đoạn đó, cái duyên của chúng ta nó tới giai đoạn đó, chúng ta ăn gạo lứt chúng ta hết bệnh, nhưng mà chúng ta trở thành bệnh gạo lứt.
Chúng ta nhịn đói để mà hết bệnh, thì nó hết bệnh đó, nhưng mà nó thành một cái bệnh khác - là cái bệnh phải lâu lâu phải tiết thực, phải nhịn đói, phải không? Nó trở thành một cái bệnh khác chứ nó đâu làm sao hết bệnh được?
Cũng như bây giờ cái người ăn gạo lứt, bây giờ họ hết cái bệnh, họ vàng da hoặc là đau gan hay đau tim hay đau phổi gì đó, nhưng mà họ bỏ gạo lứt không được. Họ bỏ gạo lứt thì bệnh trở lại, buộc lòng họ phải ăn gạo lứt, thì họ trở thành cái bệnh gạo lứt.
Như vậy là rõ ràng là chúng ta bị tưởng của chúng ta hết rồi. Cho nên cái tưởng chúng ta hết chừng này thì nó sẽ ngưng, nó là thuộc về tưởng. Cho nên cái năng lực tưởng nó siêu việt.
(48:17) Các con nghe người ta thuật lại một cái em bé, hỏi nó có cái năng lực tưởng của nó. Khi một cái cành, cái nhánh cây như thế này người ta chặt chết đi, nó cầm cái nhánh cây, nó vuốt như thế này rồi nó bảo: “Tươi" thì cái cành cây này ra lá tươi tốt. Các con nghe một em bé, một em bé ở bên Trung Quốc, cái năng lực tưởng lực của nó, nó vuốt nhánh cây như vậy thì cái nhánh cây đã khô rồi, mà nó vuốt nó bảo cái cây ra lá tươi, tự nhiên cái cây nó bắt đầu nó nảy mầm, nó ra lá tươi. Cái năng lực của tưởng mà!
Cho nên những nhà mà khí công họ luyện cái tưởng, họ bay được nữa mà. Cái năng lực tưởng Thầy đọc ở trong khí công thì nói khi mà họ dùng cái khí như thế này: một con chim đang bay trên cao, họ đưa cánh tay ra họ tưởng ra cái khí lực của họ, nó sẽ bắn con chim đó, con chim đó rớt xuống. Thì đó là cái năng lực tưởng.
Thầy ở đây có thầy Chơn Thành, nghĩa là tất cả chúng ở đây tập trung để mà Thầy chỉ cho họ cách thức mà trị bệnh mà. Không biết có Từ Đức chắc con cũng có thử à. Ông biểu ông đưa: “Cánh tay nè, cái khí phải tiếp nhận khí”, phải không? Dường như mấy con đưa tay ra, vô vậy, tự cái lực của nó đưa ra, đưa vô vậy phải không? Và nó bắt mấy con múa may đủ thứ phải không? Thì đó là các con thấy cái năng lực của tưởng đó, chứ nó đâu có cái gì đâu mà nó bắt mình phải làm.
Nhưng mà đó là cái ảo thôi, nó không thật. Nếu mà thật hết thì mấy ông đó là chúa của thiên hạ rồi. Cho nên ở đây cái mục đích của chúng ta thấy những cái siêu việt, mà những cái chúng ta nghe nói ông hoà thượng này, ông hoà thượng kia trị bệnh đều là họ nắm ở trên cái tưởng, để mà tạo ra cái thế giới siêu hình. Họ đưa đi đến, chúng ta lầm lạc tất cả mọi cái để làm chúng ta sống trong cái thế giới duy thức, trừu tượng, ảo giác, không thật.