00:00
00:00
Mục lụcA+A-Lưu sáchTìm trong sách
Ẩn Mục lụcPhóng toThu nhỏInLưu sáchTìm trong sách

Phiên bản điện tử dành riêng cho Thư viện Chơn Như:
https://thuvienchonnhu.net

Quý bạn đọc muốn thỉnh sách giấy vui lòng liên hệ
Ban kinh sách của Tu viện Chơn Như:
Điện thoại: (0276) 389 2911 - 0965 79 55 89
(Sách chỉ kính biếu, không bán!)

Ước mong mọi người sống không làm khổ mình, khổ người và khổ chúng sanh.

Chuyển ngữ: Nhóm Phật tử & Tu sinh Chơn Như

(04:17)

(04:17) Phật tử 2: Dạ kính bạch Thầy! Cái điều kiện gì để mà cho một số tế bào não ở thuộc về mà phần tâm thức cho nó hoạt động? Rồi ở trong cái đó đó là nó có những cái lợi ích gì? Cái công dụng của nó hoạt động như vậy đó?

Trưởng lão: Về phần muốn cho…​ Ở trong cái bộ óc của chúng ta nó có ba cái nhóm tế bào não tạo thành những cái thức của chúng ta. Cái nhóm tế bào não mà tạo thành cái thức đầu tiên đó là cái nhóm tế bào não ý thức. Rồi cái nhóm tế bào não mà tạo thành cái tưởng thức của chúng ta. Rồi cái nhóm tế bào não mà tạo thành cái tâm thức của chúng ta. Nó ba cái nhóm.

Do đó hiện giờ chúng ta đang sống đang tiếp việc, đang tiếp duyên với nhau, đang nói chuyện nhau, đang thuyết giảng, đang trả lời, đang vấn đạo. Thì đó là cái nhóm tế bào của ý thức của chúng ta đang hoạt động. Tức là nó đang hoạt động trong đầu của chúng ta là nhóm tế bào ý thức.

Bây giờ trong khi chúng ta ngủ mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý của chúng ta đều ngưng nghỉ không có làm việc. Thì cái nhóm tế bào tưởng thức nó hoạt động. Cho nên chúng ta chiêm bao. Chúng ta thấy mình trong giấc mộng đó là cái nhóm tế bào tưởng thức hoạt động. Do khi mà cái nhóm tế bào ý thức nó ngưng thì cái nhóm tế bào tưởng thức nó hoạt động. Cho nên chúng ta mới có mộng. Mà khi mà chúng ta còn đang thức với ý thức đó thì cái mộng chúng ta không có thực hiện được.

(06:00) Nhưng cái ý thức và cái tưởng thức của hai nhóm tế bào này, nó có thể câu hữu và nó kết hợp nó hoạt động. Như một nhà ngoại cảm. Nhà ngoại cảm họ có thể vừa là ý thức mà cũng vừa là tưởng thức. Nhưng mà đó là cái sự hoạt động nó cấu kết nhau. Nó, khi nó có một trường hợp nó xảy ra. Thì nó sẽ hoạt động được như vậy. Hay hoặc là do cái sự tập luyện của một cái người mà tu tập. Thì họ câu hữu được giữa cái ý thức và cái tưởng thức của họ hoạt động. Cho nên chúng ta thấy họ có thần thông. Họ biết được chuyện quá khứ vị lai của mình. Không phải ý thức của họ biết mà tưởng thức họ biết được chuyện quá khứ vị lai của gia đình của mình. Họ biết cũng như mình ở trong nhà của mình. Đó là tưởng thức hoạt động câu hữu với ý thức.

Còn trái lại đó muốn mà đánh thức được cái nhóm tế bào não mà tâm thức đó. Thì chúng ta phải dừng, phải cách thức tu tập phải dừng ý thức. Dừng sáu cái thức của cái thân của chúng ta. Dừng cái tưởng thức là cái thức mà có cái tế bào mà tưởng thức đó nó hoạt động đó phải dừng cái đó lại. Thì khi dừng tất cả những cái nhóm tế bào này thì tế bào tâm thức của chúng ta nó hoạt động.

Do đó nó có những cái sức thiền định để mà nó dừng được những cái này. Thì nó dừng được những cái này thì bắt đầu cái này nó phải hoạt động. Và nó hoạt động thì cái người tu sĩ đấy người ta sẽ dừng cái sự hoạt động của cái nhóm tế bào đó đó, mà người ta đưa, đưa cái sự biết của cái nhóm tế bào mà tâm thức đó đó, nó đi vào trong cái chỗ mà không có thời gian. Không có thời gian tức là không có quá khứ vị lai và hiện tại.

Cho nên về nhiều đời nhiều kiếp về quá khứ nó điều rõ biết rất rõ. Cũng như nó đang sống trong hiện tại của nó trong nhiều đời nhiều kiếp. Do đó cho nên nó đi nó đưa cái chỗ cái tâm thức đó đó đi đến cái chỗ không có không gian. Cho nên không gian nó không trải dài. Vì vậy mà ở bất cứ nơi đâu ở trong cái không gian này chỗ nào nó cũng điều biết hết chứ không phải là ở trên cái hành tinh này không đâu. Mà nó cả cái không gian vô tận này muốn nó đi đến cái chỗ nào đó, thì cái tâm thức của chúng ta sẽ đến ngay đó liền tức khắc.

Bây giờ Thầy đem một cái ví dụ chúng ta là những cái con người đang sống ở trong tưởng thức chứ chưa sống ở trong tâm thức. Mà cái cấp độ nó nhanh, cái độ mà cái tưởng thức nó nhanh. Nó nhanh hơn ánh sáng rất nhiều. Thầy đem một cái ví dụ để thấy cho nó rõ ràng.

(08:14) Bây giờ một cái người ngồi đây mà nghĩ tưởng ở qua bên Mỹ. Là nó nửa cái quả địa cầu chúng ta. Một người ngồi đây mà tưởng ra Trảng Bàng nó chỉ cách mấy cây số thôi. Thì cái từ đây ra Trảng Bàng thì nó ngắn, mà từ đây qua Mỹ thì nó xa. Thế mà cái người vừa, một cái người nghĩ gần và một người mà nghĩ xa đó. Thì cái tưởng chúng ta nghĩ ngay Mỹ đó và cái người mà nghĩ ở Trảng Bàng thì hai người đồng thời cũng đều là hiểu biết một cách, cái thời gian nó rất nhanh như vậy. Cho nên xa nó cũng như vậy mà gần nó cũng như vậy. Cái thời gian nó chớp mắt là chúng ta đã nghĩ tới đó liền. Có phải vậy không?

Cho nên cái tưởng của chúng ta nó đi rất nhanh vì vậy nó không có cái không gian. Nó không có không gian trải dài, cho nên vì vậy mà cái gần cũng như cái xa nó cũng đều ở trong cái khoảng thời gian của nó tích tắc là nó đã tới liền. Nó không có cái phải là như ánh sáng, bây giờ cái ánh sáng nó phải ở đây ra Trảng Bàng nó phải đi trong vòng một giây đi, cái ánh sáng nó sẽ tới ngoài đó. Thì nó phải qua bên Mỹ nó bao nhiêu giây nó mới tới.

Còn không cái này nó không cần có cái khoảng không gian dài như vậy đâu. Mà vừa nghĩ thì cái tưởng của chúng ta ngay đó là Trảng Bàng tới thì cái kia bên Mỹ nó cũng tới liền. Các con thấy cái tưởng nó không có thời gian và không gian.

Cho nên do đó mà cái tâm thức của chúng ta nó cũng không có không gian và thời gian như vậy. Cho nên dù là cái không gian này là vô tận nhưng mà muốn biết cái chỗ nào đó thì cái tâm thức của chúng ta nó sẽ đưa đi đến cái chỗ đó, nó đều biết cái chỗ đó mà nó đưa, chứ sự thật ra nó ở trên một cái điểm mà nó quan sát chứ nó không có đưa đi đâu hết. Vì đối với nó thì không có vô tận nữa. Đối với cái tâm thức chúng ta hoạt động thì nó không có vô tận nữa.

Bởi vì ở bên ngoài mà chúng ta thấy cái không gian này là một cái đại vũ trụ chứ gì? Nhưng mà cái biểu tượng của cái đại vũ trụ đó là cái đầu óc của chúng ta nó trở thành một cái biểu tượng của nó. Cũng như là một cái gạch, cũng như một cái dấu hoặc một cái điểm. Là cái biểu tượng của cái vũ trụ. Cho nên khi mà chúng ta khai mở được cái tâm chúng ta thì cái vũ trụ nó phá toang ra. Nó không còn không gian và thời gian nữa.

Cho nên nhiều đời nhiều kiếp của chúng ta đã nhiều lần tái sanh. Mà khi mà chúng ta đã đóng cái ý thức và cái tưởng thức chúng ta lại nó không hoạt động thì cái tâm thức của chúng ta nó hoạt động. Thì nó không gian, thời gian nó sẽ thu ngắn lại hết. Nó hoàn toàn là chúng ta dễ biết nhiều đời nhiều kiếp của chúng ta một cách rất rõ ràng và cụ thể.

(10:24) Đó như vậy, khi mà con hỏi làm sao mà chúng ta đóng được. Thì đây bây giờ trên con đường tu để mà chúng ta đóng được nó. Thì trong con đường thiền định thì đức Phật đã xác định cho chúng ta thấy rất rõ cái phương pháp, cách thức để mà chúng ta đóng từ cái ý thức và đóng từ cái tưởng thức của chúng ta lại. Để chúng ta thực hiện được cái tâm thức để thực hiện Tam Minh.

Bởi vì Phật giáo đã dạy cho chúng ta phương pháp nó cụ thể và rõ ràng. Chứ không phải mơ hồ. Vì vậy mà muốn cho được như vậy thì cái tâm này nó phải ly tham, sân, si. Nó không còn tham, sân, si nữa. Và nó không còn tham, sân, si đó nó thanh tịnh rồi thì nó đủ cái năng lực để nó tịnh chỉ nó ngưng các cái hoạt động của nó ở trong thân.

Bây giờ về ý thức nó hoạt động thì nó phải có mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý của nó hoạt động. Bây giờ muốn cho nó ngưng hoạt động. Muốn cho nó ngưng hoạt động thì tức là người ta phải điều khiển bằng cái tâm lực của nó. Mà cái tâm lực nó phải là ly tham, sân, si thì nó mới dùng được cái tâm lực đó.

Còn nếu nó không có cái năng lực của tâm mà thanh tịnh ly tham, sân, si đó thì nó phải dùng cái tưởng. Nó dùng cái tưởng. Bây giờ muốn cái tưởng để nó dừng cái ý thức của nó lại thì người ta phải ngồi đó người ta tưởng. Tưởng như thí dụ chẳng hạn là ngồi đó người ta im lặng người ta ức chế hoàn toàn cái ý thức không có cho nó khởi niệm gì, nó nghĩ cái gì hết. Tức là cái ý thức nó không có hoạt động, nó không có khởi niệm. Thời gian kéo dài từ một giờ hai giờ hay ba giờ thì bắt đầu cái tưởng thức nó sẽ hoạt động thì nó giống như là mình đang ở chiêm bao.

Còn cái ý thức của chúng ta nó bị ngưng đi, nó không hoạt động, nó không có cái niệm nữa thì nó ngưng hoạt động. Thì do đó gọi là cái ý thức nó ngưng. Để cho cái tưởng thức nó hoạt động.

Nhưng mà tới cái tưởng thức mà các cái vị mà tu sĩ này họ không biết làm sao dừng cái tưởng thức, cho nên họ không đánh thức được cái tâm thức của họ. Phải không? Cho nên vì vậy mà họ rơi trong cái thế giới tưởng này, cái bắt đầu đó họ có những cái thần thông, những cái siêu việt biết chuyện quá khứ vị lai của người ta họ biết hết. Họ tưởng là họ đạt đạo.

Nhưng cuối cùng họ đứng ở đó họ xây dựng cái thế giới, cái thế giới tâm linh, cái thế giới siêu hình. Họ thấy có Chúa, họ thấy có Phật, họ thấy có chư Bồ Tát Như Lai ở bốn phương tám hướng như vậy. Thành ra họ ở trong cái thế giới tưởng họ tưởng ra. Họ tưởng ra mà họ tưởng tới đâu thì họ thấy thật tới đó. Họ thấy cái ông đó họ tưởng ra ông đó thì có cái ông đó thật sự. Cho nên họ hoàn toàn họ sống ở trong cái tưởng của họ nó hoạt động mà họ không biết rằng đó là cái tưởng của họ. Họ cho rằng đó là có cái thế giới thật sự của chư Thiên, chư Phật, chư Bồ Tát hay hoặc là các cõi Trời.

Cho nên đó là một cái sai của họ, họ nằm ở trong đó. Chừng nào mà họ đóng hết tất cả các cái trạng thái mà của tưởng đó. Họ đóng hết họ không có cho nó hoạt động nữa thì bắt đầu bây giờ tâm thức họ mới tìm thấy rằng không có cái thế giới đó nữa. Hoàn toàn không có thế giới đó nữa. Mà họ muốn biết cái chỗ nào nó cũng đều không có không gian và thời gian như cái tưởng thức vậy.


Trích dẫn - Ghi chú - Copy