(49:51) Tu Sinh 7: Dạ, con kính bạch Thầy! … (không nghe rõ)
(51:46) Trưởng lão: À, không có đâu, con giải quyết chùm nhân quả của con để cho nó ổn, bởi vì nó đã nghĩ là làm cái chuyện đó rồi thì bây giờ còn một chút ít con phải bán hết. Phải không? Thì bây giờ đặng nó chuyển tiếp qua một cái một cái việc làm của nó, thì cái đó hay thôi. Đó là cái chùm nhân quả của con đi vào thiện pháp. Mình nói là mình không có uống, mình không có nghiện, mình không có hút nhưng mình bán cho người ta để người ta nghiện, người ta khổ đau thì cái phần đó nó cũng ảnh hưởng đến cái sự đau khổ của họ cũng do mình buôn bán nữa. Bởi vì mình lấy cái tiền đó rồi mình sống, nhưng mà rút cuộc rồi người ta khổ đau. Cho nên mình tránh những cái nghề đó đi, nó làm cái việc tốt mà con hay, con đã chuyển được gia đình con là tốt lắm, cũng là cái sống của kinh tế của gia đình mà, bây giờ dừng lại cái điều này là cũng ngặt nghèo lắm. Mà thà nghèo chết chứ không làm điều ác, nói vậy thì đúng.
Chết bỏ chứ không làm điều ác. Cũng như ở đây Thầy nhất định chết chớ không đầu hàng giặc sinh tử, nghĩa là thà là chết trong giới luật chứ không có chịu phạm giới mà chết đâu, người đệ tử của Thầy là vậy. Cho nên các cư sĩ đều là đệ tử của Thầy thà là thiện pháp mà chết đói cũng là thiện pháp chớ không có mà làm có tiền nhiều trong ác pháp, ăn no mà lại ở trong ác pháp nhất định là không làm. Quyết định như vậy thì chúng ta sẽ, cái xã hội này nó sẽ tốt biết bao nhiêu. Nghĩa là ra chỗ nào nó cũng không bán rượu hết thì không có người nào say. Đệ tử của Thầy không bán rượu thì cả hết một cái chợ Trảng Bàng này mà người nào cũng đệ tử của Thầy thì chắc là quán rượu dẹp hết rồi. Họ có đi xuống thành phố họ uống chứ chớ ở Trảng Bàng này không uống. Bởi vì ở Trảng Bàng này đệ tử của Thầy không cho nên đứa nào cũng không bán rượu, do đó thuốc lá rượu không có. Còn như bây giờ đâu có đệ tử Thầy hết được, cho nên họ vẫn bán vẫn sống, nhưng mà họ không nghĩ tai hại của người khác, cho nên thậm chí như thuốc phiện mà họ còn bán được chứ huống hồ mà thuốc lá, rượu mà sao họ không bán. Thầy nói thiệt ra họ biết cái sống của họ chớ họ đâu có biết cái khổ của người khác. Cho nên con về như vậy là cái duyên tốt con chuyển được gia đình của con với cháu, hay lắm!
Tu Sinh 8: Dạ, kính bạch Thầy! Cho con hỏi.
Trưởng lão: Rồi! Con hỏi đi con.
(53:51) Tu Sinh 8: Thưa Thầy con có một điều … (không nghe rõ)
(55:39) Trưởng lão: Đó là thuộc về nhân quả con. Về nhân quả của gia duyên. Để cho Thầy sẽ trả lời cho. Cái đó là vấn đề đó, khi hiểu được nhân quả, biết rõ được nhân quả của nhân quả đó, của người mẹ cản trở cho cái tình duyên này thì cái vấn đề đó là cái vấn đề hiểu rõ nhân quả rồi, thì hai đứa của tụi nó đồng vượt qua cái nhân quả, vui vẻ đừng buồn phiền, bà ta chửi thí dụ như cái nghiệp nó phải bị bà làm khó nó trong cái khoảng thời gian nào, và cố gắng bền chí thì lúc bấy giờ, Thầy nói: "Đá còn phải mòn mà" thì tất cả mọi cái nó đều ổn định là khi mình phải chịu đựng, tức là vượt qua tất cả những cái nhân quả đó thì cái nhân quả đó nó sẽ chuyển biến, chớ đừng vì cái chuyện đó mà mình thối lui thì tức là mình bị cái nhân quả chi phối rồi, hai đứa nó giờ phải chia rẽ nhau không có thể lấy nhau được vì bà mẹ vậy thì không thể nào được hoàn toàn là không chấp nhận được, thôi bây giờ ai đi đường đấy. Do như vậy là bị nhân quả chi phối, cho nên mình phải chuyển nhân quả để cho hai đứa này nó sẽ gần gũi nhau bằng cái chiến thắng với bà già đó, và chiến thắng bằng một cái chuyển nhân quả, chớ không phải chiến thắng đem cắt cổ bà ấy thì không được, hoặc là làm uy quyền với bà thì không được. Mà phải bà chửi gì thì chửi nhưng mà bà bảo ưng người nào thì không ưng. Bây giờ chắc chắn là mình phải kiên trì chấp nhận, bà chửi bà mắng, bà nói như thế nào thì nói. Bây giờ con chỉ có một đời, con chỉ thương người nào đó thì duy nhất người đó bây giờ dù mẹ có rầy thì con với người đó con không sống nhau thành vợ thành chồng, nhưng cái tình của con bây giờ con bỏ được. Đó là cái đứa con gái đó nó phải nói và cái thằng con trai này cũng đừng có vì buồn bà già đó mà luôn luôn lúc nào thấy bà cũng vui vẻ và luôn luôn lúc nào mình cũng niềm nở, mình mua bán trái cho bà ấy chứ đừng nói bà già này ác ôn quá, con hiểu không? Đó là cách đối xử rất là thiện xảo để trả cái nhân quả, bà ấy làm khó khăn chừng nào thì mình lại tìm mọi cách gần gũi bà chừng nấy. Hôm nào bà bị bệnh đau gì đó, dắt bà đi đem nhà thương làm đàng hoàng chăm sóc kỹ lưỡng thì chừng đó bà cảm hóa rồi, thì chuyển hóa nhân quả bằng cách đó. Thầy sẽ viết thơ Thầy trả lời, bởi vì nhân quả đừng có chồng lên nhân quả tức tối nữa, mà chuyển ngay từ cái lòng của mình, rồi chuyển ngay cái người bà mẹ của mình thì nó sẽ trở thành tốt. Có gì khéo léo bền chí, nói nhân quả thì phải chờ đợi phút bền chí, chờ đợi phút cuối cùng mà chuyển nó. Chớ mình đừng có đổ vỡ ngang thì coi chừng là mình bị nhân quả chi phối.
(58:10) Tu Sinh 8: Dạ, con kính bạch Thầy! Mọi người cứ bảo là thôi vào trong này … (không nghe rõ)
Trưởng lão: Đúng vậy con! Chuyện mà nhân quả mà chuyện mà chồng vợ thì nó không có sợ cái đời nay nó trả không hết đời sau nó dính mắc nữa, nó cũng khổ nữa, thôi tốt hơn đời nay trả cho xong đi. Chịu khó vượt qua những cái đợt này đi, chớ đừng có nghĩ muộn màng gì, không có muộn màng gì hết, cỡ nói chín mươi tuổi tôi cũng cưới con nhỏ đó tám mươi tuổi cũng được chớ đừng có nói. Đó là nhân quả mà, khuyên con con bền chí đi. Tình con đã đặt ngay đó rồi thì cái nhân quả đó rồi thì phải bền chí, thì bây giờ mà chín mươi tuổi nó bây giờ tám mươi tuổi cũng cưới nhau mẹ cũng vui lòng, cưới nhau rồi cái đem chôn cũng được, đó là cái bền chí của mình để chuyển nhân quả mà chứ đâu phải đâu con. phải biết nhân quả nó nghẹt nghèo lắm.
Tu Sinh 8: Con kính bạch Thầy! Con còn một việc nữa, tức là …(không nghe rõ) con không có bỏ được con nói nếu mà con bỏ nó ở nhà bán hàng thì cái công ty con làm hôm nay đã nhiều năm rồi … ( không nghe rõ) đi làm cái tâm si của con sao mà đã nhiều năm rồi. Nếu mà bỏ … (không nghe rõ) cho nên chuyện của con là thế này … (không nghe rõ) tất cả nhà cửa con mua rồi, con yêu cầu mẹ giải quyết cho con. Năm 2008 thì … (không nghe rõ) cho con …(không nghe rõ) thì sau đó con cũng xin nếu mà con tu như vậy, cái giai đoạn trước kia thì con tu nhiều lắm con tu hơi thở hoặc là đi kinh hành; con tu Thân Hành Niệm nó ít phóng dật … (không nghe rõ) chiến thắng được nó như vậy đó thì con thấy là muốn diệt cái hôn trầm, thì con phải nhiếp tâm trong Định Niệm Hơi Thở, nhiếp tâm vào cái hơi thở, con thấy là có cái vọng tưởng, xong rồi con còn đi Thân Hành Niệm đó thì con thấy con đi 30 phút đến 1 tiếng, nó chỉ có tập trung vào những cái hành động ở thân của con, thì con bạch thầy là con cũng lo lắng …(không nghe rõ)
Trưởng lão: không bây giờ theo Thầy thôi thì theo Thầy góp ý như thế này để con thấy : bây giờ cái vấn đề đó là vấn đề nhân quả rồi, thì khoan nói về vấn đề pháp đã. Bây giờ nhân quả để giải quyết cái vấn đề nhân quả này để giúp cho con của con, đây là nhân quả theo Thầy thiết nghĩ mặt dù tuổi con cũng không còn bao lâu. nhưng mà nó cái nhân quả rồi thì phải trả nhân quả cho xong, chứ không thể nào mà nói dứt khoát để cho mình lo tu. còn về cái phần tu đó thì hiện giờ con tu thì được, con về con làm thì con tu thì được, nó bởi vì cái thời gian của con bận làm con tu con nhiếp tâm nó chín chắn lắm. Bởi vì còn cái kia lúc mà con tu mà nó không được chín chắn lắm là tại vì con dồn hết công phu toàn công phu không, cho nên nói sao nó có vọng tưởng nhiều. Còn bây giờ con tu kiểu đây nó đâu có giống, nó thừa cái sức của con rồi, con hiểu không? còn cái kia cái sức của con nó không có đủ, cho nên nó không có đủ mà nhiếp tâm đó, cho nên nó hay có vọng chứ sự thật ra con tu mà con tu liên tục, con tu suốt ngày như vậy đó, nó có cái thời gian mà tu vậy đó thì coi như là cái sức của con nó phải bằng với cái sức mà con tu mà trong khi mà con làm công việc, con hiểu không? Còn cái này cái sức con tu đó, cái sức con tu liên tục đó, nó cái sức của con nó không đủ nhưng mà bởi vì con nghĩ con làm công việc rồi con tu đó thành ra nó nhiếp tâm được, là cái sức con nó thừa trong cái thời gian mà con tu đó, con hiểu không? Do bây giờ về cái vấn đề nhân quả thì con phải trả cái nhân quả, con cứ vui vẻ làm và đồng thời tu chứ không phải là. Bởi vậy Thầy nói như vợ Minh Tâm đó vừa làm vừa tu mà, dù 1 phút cũng tu mà đó, không bỏ, nhưng mà mình phải chuyển nhân quả của mình, cho nên con giúp mấy cháu đi không có sao đâu, rồi sau khi giúp xong rồi đó thì mới xin đứng vào vị trí mới bắt đầu tu. Bởi vì con tu liên tục mà trong Tu viện mà con thấy con nhiếp tâm không được đó, nó có vọng tưởng ra vô đó chứ không phải là nhiếp tâm không được, nhưng mà nó còn có một phần vọng ra vô, thì cái điều đó không sao hết, mà mình xét lại coi cái pháp nào mà mình đã quá sức nhiều mà cái năng lượng chưa sinh ra, thì mình giảm cái pháp đó bớt đi thì mình tu sẽ tốt chứ không có gì hết, thì nó sẽ tốt. Nhưng bây giờ thì phải lo giải quyết cái nhân quả cái đã, đã cái chiến trường nó đã hiện ra như vậy rồi thì không có từ chối được, để giúp con mình để làm xong cái nợ, nhân quả mình đã nợ nó chưa dứt hết, nó mới còn đó nó mới nảy sinh ra, con hiểu không?
(1:03:25) Tu Sinh 8: con cũng xin hứa với Thầy là con cũng rất ngưỡng mộ … (không nghe rõ 1:03:45)
Trưởng lão: Được rồi
Tu Sinh 8: … (không nghe rõ) ngưỡng mộ.
Trưởng lão: Không có sao con cứ lo hiện tại đi, còn ngày mai để ngày mai trả lời không có lo cái chuyện xa xôi đó nữa, cứ lo chuyện hiện tại thôi.