00:00
00:00
Mục lụcA+A-Lưu sáchTìm trong sách
Ẩn Mục lụcPhóng toThu nhỏInLưu sáchTìm trong sách

Phiên bản điện tử dành riêng cho Thư viện Chơn Như:
https://thuvienchonnhu.net

Quý bạn đọc muốn thỉnh sách giấy vui lòng liên hệ
Ban kinh sách của Tu viện Chơn Như:
Điện thoại: (0276) 389 2911 - 0965 79 55 89
(Sách chỉ kính biếu, không bán!)

Ước mong mọi người sống không làm khổ mình, khổ người và khổ chúng sanh.

Chuyển ngữ: Nhóm Phật tử & Tu sinh Chơn Như

(40:42)

(40:42) Tu Sinh 5: Con bạch Thầy ạ! Bạch Thầy là chúng con thì ăn chay, gia đình con thì ăn mặn thịt chúng sinh nhiều quá. Thế có chị em bạn mới bảo con để càng ngày càng giảm ăn thịt chúng sinh (40:58) thì ước nguyện chư Phật chư Thầy độ cho gia đình giảm ăn thịt chúng sinh. Cách làm như thế có đúng không, con bạch Thầy?

Trưởng lão: Không! Cái đó là cái chùm nhân quả của con mà kêu Thầy độ, chắc Thầy không dám độ. Thầy độ Thầy gánh ba cái chúng sinh chắc chết. Bây giờ con làm như này nè, Thầy bày cho. Khi nào con Thọ Bát Quan Trai, con giữ gìn giới đó, cái ngày mà con giữ gìn giới luật nghiêm chỉnh, con ước nguyện: “Ước nguyện cho gia đình tôi đều ăn chay được hết”. Con ước nguyện nhờ công đức của con, con mới chuyển được gia đình con, chớ Thầy chuyển không nổi, bởi vì gia đình con là cái chùm nhân quả của con. Kêu Thầy, Thầy chỉ biết dạy pháp cho con chuyển thôi, chớ Thầy còn không chuyển được. Con hiểu không? Mà cái ngày Thọ Bát Quan Trai con chuyển con…​

(41:42) Tu Sinh 5: Con cứ như thế, thì hôm nay con hỏi Thầy thì con mới dám làm.

Trưởng lão: Con chuyển, con chuyển cái nghiệp con như vậy đó con. Con nhớ những lời Thầy dạy, đây là một trong những bài kinh của đức Phật khi mà ước nguyện một điều gì cho những người khác, cũng như bây giờ con ước nguyện cho những người thân mình ăn chay chứ gì? Phải không? Thì đức Phật nói: “Giới luật phải nghiêm chỉnh, đừng có vi phạm những lỗi nhỏ nhặt thì ước nguyện nó sẽ viên mãn thành tựu”. Ông Phật dạy vậy mà chớ có phải Thầy dạy đâu.

Cho nên Thầy dạy đúng bài bản những lời của đức Phật dạy còn trong kinh Nguyên Thủy hẳn hoi, sau này các con sẽ đọc về giới luật, bởi vì cái đó là cái lợi ích của giới luật, cho nên nó mười bảy, mười tám cái điều lợi ích của giới luật, cho nên khi một người muốn ước nguyện cho thân nhân của mình đang bệnh đau, hay như là cha hay mẹ mình, nhất định là cái người muốn ước nguyện được viên mãn cho cha mẹ mình mạnh thì cái người đó phải thọ Bát Quan Trai, giữ gìn tám giới nghiêm chỉnh, rồi hằng ngày sống ước nguyện thì cái sự đó sẽ thành tựu, cha mẹ sẽ hết bệnh. Các con hiểu không?

Chớ còn vô lạy Phật, cầu Phật phù hộ cho cha tôi mạnh giỏi. Thôi! Cúng một đống tiền, ông Phật ông không xài đâu, mấy ông thầy chùa xài hết, nhưng mà điều kiện cái bệnh hết hay không hết là do nhân quả chớ không thể ông Phật nào cứu độ mình được hết. Các con hiểu chưa? Đó! Nhớ như vậy mới hiểu biết đó là cái thực tế, do mình là một cái nhân quả, mình là đứa con của mẹ mình, của cha mình, mà cha mẹ mình đang đau, do mình giữ giới, cái ngày giới thanh tịnh đó, mình mới ước nguyện cho cha mẹ mình bệnh tật nó tiêu trừ. Thì do cái công đức thiện pháp của mình làm mình sống giới, nó mới chuyển cái nghiệp cho cha mẹ mình, vì cha mẹ mình là cái nhân quả với mình, bởi vì cha mẹ sinh mình ra mà không nhân quả với mình còn ai hơn? Cho nên cha mẹ đau khổ là mình đau khổ, cha mẹ khổ đau là mình khóc. Các con hiểu không?

(43:30) Cho nên vì vậy bây giờ mình mới thọ giữ gìn cái giới luật nghiêm chỉnh để mình ước nguyện. Cũng như bây giờ mấy con ước nguyện nhập định này, mấy con ước nguyện Tam Minh này đều là giới luật hết, đức Phật đã nói rõ những cái điều kiện đó mà. Mấy con không giới luật mấy con không giới luật thì mấy con không làm được cái chuyện này đâu, cho nên người nào mà Thầy nói, bởi vì do cái bài kinh mày mà Thầy xét thấy Đại thừa không có người nào làm đúng đâu, nguyên là tạ định không trong ở đó, bởi vì giới luật nó đã xác định trong cái bài kinh này rất rõ rồi. Sau này mấy con đọc cái giới mà Thánh đức Tỳ kheo Tăng, Tỳ kheo Ni mấy con thấy đưa vô cái bộ, cái Tập thứ nhất này Thầy đưa những cái lợi ích của Giới để biết lợi ích mình muốn gì, mình muốn cho ai, mình nhập định, mình muốn mình tu được cái gì, mình muốn mình ly dục, ly ác pháp như thế nào thì ở trong đó dạy mình đủ hết. Nó cụ thể, nó rõ ràng, nó có bài bản chớ không phải. Cho nên giới luật của Phật là tuyệt vời mà.

Con có gì nữa không con, hết rồi hả?

Tu Sinh 2: Kính bạch Thầy! Bây giờ lúc nào đó con có một ý tưởng gì, có một vấn đề gì khi viết bài thì vậy trao đổi trên diễn đàn…​(không nghe rõ)

Trưởng lão: Trong cái thời gian mà đang nỗ lực miên mật tu thì con không nên làm gì hết. Khi con thấy mình cần phải xả ra một thời gian; có nghĩa là mình xả mình không tu, không phải! Để cho mình tu cái vô lậu, để mình dùng quán. Sau cái thời gian tu ấy, nó có cái phần mà nó phát triển cái tưởng tuệ, thì bắt đầu đó mình xả mình nghỉ, “Bây giờ tôi sẽ tu về cái Định Vô Lậu”, tức là con sẽ viết những cái bài văn xuất sắc, nó đúng, lúc bấy giờ là con sử dụng Định Vô Lậu đó. Nó phải có hướng đàng hoàng để mình quan sát kỹ, những cái bài đó là những cái bài viết. Cũng như bây giờ mà Thầy cho Nguyên Thanh ra viết đó là để cho nó tu Định Vô Lậu, để nó vững tư tưởng tri kiến của nó, sau đó mới khép nó vô nữa thì nó mới tu. Bởi vì đức Phật dạy: “Thỉnh thoảng tu định, thỉnh thoảng thì lại tu quán chớ không phải tu định không, mà cũng không phải tu quán không”. Cho nên Thầy là một người thầy phải khéo léo lắm, Thầy biết áp dụng liền.

(45:46) Tu Sinh 6: …​ (không nghe rõ). Trước đây, cách đây hơn ba tháng thì con tưởng con được vào bên Thầy, được chiêm ngưỡng Thầy. Trong khi đó thì con có chuyện con phải đi bệnh viện mổ, ngày đấy con cứ thấy nó …​(không nghe rõ) trong con người nó rất là khó chịu ạ …​(không nghe rõ)

Con bạch Thầy! Là từ khi Thầy cho con được đuổi bệnh, thì tuy rằng con không giữ được mười giới luật, vẫn vi phạm ngày ăn một bữa rưỡi ạ. Thì con quyết tâm tác ý đuổi bệnh thì con thấy giảm đi rõ rệt. Chỉ có điều, là con bạch Thầy! Là con làm sao cứ bị vọng tưởng nhiều ạ.

(46:34) Trưởng lão: Cái đó con tu như thế này nè. Con muốn không vọng tưởng đó, con tu từng hơi thở, con nói bây giờ tu năm hơi thở, nhất định con tác ý trước, con nói: "Bây giờ tu năm hơi thở mà có vọng tưởng mày chết, mày có niệm gì xen vô không được". Bắt đầu tu cho kỹ, con hít vô, con kỹ lưỡng, thở ra kỹ lưỡng từng hơi thở, năm hơi thở nghỉ không có được tu nhiều. Bởi vì vốn con tu nhiều nó lỏng lẻo, cho nên con tu ít, tu kỹ lại thì nó không vọng tưởng. Rồi lần lượt con tu, cứ tập nó quen kỹ lưỡng từng hơi thở, mà đức Phật gọi là: "Nhiệt tâm ở trong cái thân hành của mình". Khi nhiệt tâm thì con nhiếp phục được tâm mình, mà nhiếp phục được tâm thì không vọng tưởng.

Tại vì mấy con chưa biết cách nhiếp tâm, cho nên vì vậy mà khi mà nhiếp tâm như vậy, nếu mà nó còn vọng tưởng thì bắt đầu con dùng hơi thở như thế này: con thở ra, con thở chậm chậm chậm chậm ra, rồi con hít vô chậm chậm chậm chậm, con thở một hơi thở rồi con nghỉ. Đây là nhiếp tâm một hơi thở, mà nhiếp kỹ đó là phải thở chậm, con thấy khi mà cái tay thân hành niệm đó, con đưa chậm chậm vầy nó kỹ hơn con đưa vầy. Con hiểu không?

Cho nên cái hơi thở mà con thở ra thở vô nó bình thường, nó không kỹ đâu, mà con thở chậm chậm, con sự tập chung nó kỹ. Nhưng mà con làm nhiều là nó rối loạn hô hấp con liền tức khắc, con chỉ thở một hơi thở rồi con xả nghỉ. Tập cho nó quen rồi bắt đầu bây giờ con mới thở bình thường, nó mới tập, nó quen cái kỹ đó, cãi kỹ nhưng mà con tập hơi thở chậm. Cho nên có lúc mà Thầy dạy hơi thở chậm nhẹ đó, là hơi thở của cái người tập nhiếp tâm, mà nhiếp không được, cứ vọng tưởng hoài, buộc lòng Thầy phải dạy như vậy để cho các con nhiếp tâm được. Chớ có lúc mà sao Thầy dạy chậm nhẹ dữ vậy?

(48:04) Có người như con biết Minh Tâm đó, nó thở một cái hơi thở của nó, một hơi thở thôi mà năm phút, ghê gớm như người ta lặn dưới giếng đó. Năm phút một hơi thở, Minh Tâm mà chở Thầy đi đó, là ông đó đó, nó thở năm phút, thở chậm lắm, chậm ơi chậm chậm chậm. Cũng như là mấy cái người mà hôm đó mà chú Quang chú gì mà tu Thân Hành Niệm đó, trời ơi! Năm phút mà chú đưa cánh tay ra chít chít vầy, cả lâu, cả năm phút đồng hồ mới đưa ra được cái cánh tay, nó lâu quá chừng lâu. Con biết không? Đó là cách thức cứ mà nhìn nó đưa chậm chậm, nhít nhít cũng như con rùa bò vậy đó, nó quá độ, nó quá độ chậm, nó sai rồi mấy con. Nhưng mà điều kiện tập đó là tập để nhiếp tâm thôi. Con hiểu không? Thì con bây giờ, con nói con bị vọng tưởng hoài, thì bắt đầu con phải tập cái đó để cho nó quen cái sự tập chung của con ở trên cái đó gọi là nhiếp tâm, thì luyện tập cái này rồi, luyện tập cái hơi thở này rồi, hoặc luyện tập cánh tay chậm rồi, sau đó mình làm lại bình thường nó có sự chú ý nó quen rồi. Cái gì cũng luyện tập mới được chứ.

Tu Sinh 6: Thưa thầy! Định niệm hơi thở của con chậm chậm nhẹ nhẹ vậy là xả xong trong quá trình con tu các pháp khác vậy.

Trưởng lão: Vậy đó con! Nhất định là cái chỗ đó là cái chỗ tập nhiếp tâm mình, sau này nó sẽ không có vọng tưởng. Dần dần nó quen.

Tu Sinh 6: …​ (không nghe rõ)

Trưởng lão: Mai thì đi rồi. Thôi, bây giờ cứ hỏi đi, có gì thì hỏi đi, hôm nay là hết giờ. Có gì không con, có hỏi gì nữa không? Mấy mà bây giờ cỡ hỏi tới tối cũng còn chuyện hỏi nữa chứ, đâu có hết.


Trích dẫn - Ghi chú - Copy