(00:00) Hôm nay chúng ta tiếp tục học cái giáo án của Đức Phật.
Cái giai đoạn một mà Thầy đã giảng cho cái người cư sĩ: Họ bắt đầu là họ thay đổi sáu cái nghề nghiệp, họ không có làm. Nhưng rồi họ sẽ tu cái gì đây, nếu mà chúng ta bắt qua một cái giai đoạn hai là cái giai đoạn của những bậc xuất gia, cắt ái ly gia? Cho nên vì vậy mà cái người cư sĩ họ chỉ biết thay đổi nghề nghiệp rồi thôi sao?
Cho nên hôm nay Thầy phải giảng đủ để biết được cái vị trí tu tập của người cư sĩ ở chỗ nào.
Thay đổi nghề nghiệp đó là một cái điều Chánh Nghiệp để đưa họ làm những cái điều thiện, còn cái sự tu tập để cho cái đời sống của họ được sự an vui, được hạnh phúc ở trong gia đình cũng như đối với mọi người xung quanh, đem lại niềm một cái niềm an vui cho nhau.
Thì như vậy những cái bài pháp của Phật có dạy cho người cư sĩ tu rất là rõ ràng, chớ không phải riêng dạy cho tu sĩ xuất gia mà không có pháp để cho người cư sĩ tu. Từ cái giới luật của các vị xuất gia cho đến cái giới luật của người cư sĩ tại gia, Đức Phật vẫn có dạy rõ ràng chớ không phải không có.
Nếu giai đoạn một mà chúng ta chỉ lướt qua, có thay đổi sáu cái nghề nghiệp mà không dạy cách thức tu thì sợ e chúng ta sẽ là có sự thiếu khuyết. Cho nên bắt đầu bây giờ chúng ta trở lại cái giai đoạn thứ nhất để dạy cho người cư sĩ tu hành.
Như vậy là chúng ta đi từng cái bước một, từ cái người cư sĩ cho đến cái người tu sĩ phải tu như thế nào cho đúng cách?
Nếu không khéo thì cái người cư sĩ họ cũng không biết cái pháp của họ tu, cho nên họ tu lầm lạc qua cái pháp của người xuất gia, cái người tu sĩ. Rồi cái người tu sĩ lại cũng không hiểu cái pháp nào là của mình tu, do đó lại là tu nhầm lẫn qua cái pháp của người cư sĩ.
(02:06) Cho nên ở đây, Phật dạy có cái sự phân biệt rất rõ ràng. Nhưng dù sao chúng ta cũng phải hiểu rằng, từ chiếc áo của cư sĩ nó sẽ trở thành chiếc áo của tu sĩ. Vì vậy mà các pháp của cư sĩ đã tu tập hoặc sẽ tu tập thì người tu sĩ chúng ta phải tu tập. Tu tập hết, không có cái pháp nào mà gọi là Phật dạy không tu.
Vì chúng ta cũng từ chiếc áo của người cư sĩ để bước vào cái người tu sĩ, chớ không phải là chúng ta ở trên trời rớt xuống là người tu sĩ liền được! Cho nên từ đó các pháp từ thấp đến dễ, nó rất là rõ ràng và cụ thể.
Vì vậy mà cái bài pháp, cái giáo án hôm nay để giúp cho mọi người, bắt đầu chúng ta tu, từ chiếc áo cư sĩ chúng ta tu những cái pháp nào? Rồi đến cái giai đoạn của người tu sĩ thì chúng ta tiến tới những cái pháp nào sâu hơn, cao hơn như thế nào?
Để không khéo cái người cư sĩ họ không hiểu, họ lại tu những cái pháp cao hơn, sâu hơn, thí dụ như Bốn Thiền, thì không thể nào một cái người cư sĩ mà họ thực hiện được Bốn Thiền của Phật được!
Tại sao vậy?
Tại vì Phật nói: “tịnh chỉ các hành”, mà Bốn Thiền của Phật nhằm tịnh chỉ các hành ở trong thân, nội thân của chúng ta. Mà cái người cư sĩ thì cái tâm, cái thân của họ nó chưa có được thanh tịnh.
Vì có sự thanh tịnh Phật mới nói là "tịnh", "tịnh" nó mới "chỉ", chớ không phải "định chỉ" mà "tịnh chỉ", "tịnh" tức là thanh tịnh. Mà thanh tịnh ở đây thì chúng ta biết rằng, các cái pháp mà của người cư sĩ được tu nó mới làm cho cái tâm họ thanh tịnh.
Rồi từ cái chỗ thanh tịnh đó đó họ mới ly trần, họ mới cắt ái ly gia, họ mới trở thành những cái người tu sĩ, từ đó họ mới thực hiện được Bốn Thánh Định, tức là từ Sơ Thiền đến Tứ Thiền.
Chớ không phải là Bốn Thánh Định này tu tập dễ dàng đâu. Khi nào tâm chúng ta thanh tịnh, Ngũ Triền Cái chúng ta đã đoạn dứt thì chúng ta mới thực hiện được cái Tứ Thánh Định.
Do vì vậy mà hiện giờ, hễ nghe nói tu thì người ta chuyên môn là ngồi thiền chứ người ta không biết là cái thứ thiền nào là của người cư sĩ tu, mà cái thứ thiền nào là của người tu sĩ tu.
Phân biệt được rõ như vậy thì chúng ta mới thấy được cái giáo án của Phật đi từ thấp đến cao, từ dễ đến khó.