Chỉ có LÒNG YÊU THƯƠNG mới làm nên những việc vĩ đại mà đời đời người ta nhớ mãi không quên.
Trước cảnh đau lòng trên thuyền cứu hộ, hai đứa con được xuống thuyền còn người mẹ thì đã hết chỗ, vì thế ba mẹ con kêu khóc thảm thương. Evin, một cô gái trẻ thấy thế đứng dậy nhường chỗ trên thuyền cứu hộ cho người mẹ đáng thương. Dám xem thường cái chết để giúp người, một hành động cao thượng mà không phải ai cũng làm được.
Chấp nhận cái chết về mình để nhường chỗ sống cho người khác, nếu không phải do LÒNG YÊU THƯƠNG thì không ai có đủ can đảm dám hy sinh mình như vậy. Chúng ta hãy đọc câu chuyện “Sự Hy Sinh Cao Cả” (79):
“Ngày 14/4/1912, trong hành trình lần đầu tiên đến Châu Mỹ, con tàu chở khách sang trọng Titanic mang số hiệu “Con tàu không bao giờ chìm” đã va vào một tảng băng trôi và thân tàu dần chìm xuống.
Trên tàu, hơn 2.200 hành khách bắt đầu nhốn nháo trong nỗi kinh hoàng, thuyền cứu hộ chỉ cứu được rất ít người, ưu tiên cứu phụ nữ và trẻ em. Lúc này, một phụ nữ trung niên gào lên nói với đội cứu sinh trên chiếc thuyền đã đầy ắp người: “Có ai có thể cho tôi một vị trí không? Hai con tôi đang ở trên đó”.
Có người trả lời: “Không còn chỗ nữa, phải lên, phải lên bớt người, thuyền cứu hộ chìm mất!”. “Mẹ!”. Hai đứa trẻ khóc òa lên, người phụ nữ thấy trong lòng đau như dao cắt.
Một cô gái lạ ngồi bên cạnh hai đứa trẻ từ từ đứng lên, rời khỏi thuyền cứu hộ, trở lại con tàu đang bị chìm, nói với người mẹ đang đau khổ tuyệt vọng: “Bây giờ bên các con chị có một chỗ trống, chị mau sang bên đó đi. Tôi chưa kết hôn, chưa có con!”.
Sau hai giờ, tàu Titanic chìm xuống, cô gái lạ đã không may gặp nạn cùng với hơn 1.500 người. Không có ai hiểu nhiều về cô, chỉ nghe cô ấy gọi: “Evin, tự mình ngồi trên tàu, chuẩn bị về ngôi nhà đầy sóng vỗ, bố sẽ đón con”.”
Phan Thanh Anh (80)
(Biên soạn 149 câu chuyện thấm đậm tình người, bài 45)
Đúng vậy, chỉ có lòng yêu thương mới biến Evin trở thành con người cao cả. Câu chuyện tuy bình thường trong cuộc sống hằng ngày, nhưng thiếu LÒNG YÊU THƯƠNG thì không ai làm được, vì thế trong cuộc sống hằng ngày ai làm được thì mọi người cho đó là việc làm phi thường.
Evin tự mình chấp nhận cái chết để cho một người mẹ và các con được sống sum họp bên nhau. Khi Evin đứng dậy nhường chỗ cho người phụ nữ có hai đứa con ở dưới tàu cứu hộ, đọc đến đây ai cũng xúc động vì dám chết để nhường sự sống cho người khác thật là cao cả.
Dám hy sinh mình để giúp người sống thì việc làm này không phải ai cũng làm được. Bởi cái chết tuy đơn giản, nhưng ai cũng tham sống sợ chết, vì thế dám chết cho người khác là một người phải có LÒNG YÊU THƯƠNG cao cả tuyệt vời thì mới dám làm.
Sống chết là lẽ đương nhiên ai cũng biết, nhưng dám chết cho người khác sống thì không phải ai cũng làm được. Bởi chỉ có LÒNG YÊU THƯƠNG mới dám làm điều này. Cho nên lòng yêu thương thật là tuyệt vời và cao cả. Trên đời này không lấy vật quý báu gì so sánh được, dù là kim cương, hạt xoàn cũng không sánh kịp. (81)
CHIẾN DỊCH SS 10 TÍ, một cậu bé học sinh cố gắng dành dụm tiền để mua một chiếc xe đạp mới đi học như chúng bạn. Khi tiền đã dành dụm đủ,s nên mang tiền ra hiệu xe để mua, giữa đường gặp một đám cháy, Tí xông vào cứu một em bé bị nạn, khi cứu được em bé thì số tiền của Tí cũng đã mất trong nhà lửa. Điều làm cho Tí vui chính là cứu được em bé và trao lại cho người mẹ. Chúng ta hãy đọc câu chuyện “Chiến Dịch SS 10” thấm đậm tình người.
Chỉ có LÒNG YÊU THƯƠNG chúng ta mới thực hiện được những hành động cao cả:
“Mỗi lần Tí đạp xe tới cổng trường, lại nghe các bạn cười nhạo: (82)
- Hê hê! Anh em ơi, ngài Đôn Kihôtê cưỡi lừa tới!
Quả thật, chiếc xe đạp của Tí trông rất dị kỳ. Sườn vàng hoe. Niền rỉ sét. Vè sau cong lên như đuôi ngựa. Tay cầm vểnh cao, chẳng khác nào đôi tai lừa. Tí 14 tuổi, đang độ “nhổ giò”, cẳng dài lêu khêu, cưỡi con vật bằng sắt kêu cót két ấy, đôi vai nhô cao và cổ thụt đâu mất, trông thật khó nín cười.
Tí vừa dắt xe vào chỗ gửi, vừa nghĩ: “Hãy đợi đấy!”.
Nguyên từ một năm nay, Tí đã âm thầm thực hiện một ý định mà nó đặt cho cái bí danh rất hách là “chiến dịch SS 10”. Ban ngày đi học, buổi tối Tí xin được một chân rửa chén ở nhà hàng lớn, làm việc vất vả nhưng lương khá. Tiền lĩnh được Tí dành dụm định để mua một chiếc xe đạp đua bóng lộn, niền căm sáng lấp lánh, có cần sang số 10 tốc độ (SS 10).
Bây giờ tiền dành dụm đã đủ. Và buổi chiều thứ năm ấy, nhân được nghỉ học, Tí đi mua xe đạp.
Nó run run bỏ xấp bạc mới toanh vào túi áo, rồi lấy hai cây kim tây gài miệng túi lại cẩn thận, nghĩ “Có mọc cánh cũng không bay đi đâu được”.
Trời tháng tư nắng như đổ lửa, đất dưới (83) chân nóng bỏng, thỉnh thoảng một cơn gió hừng hực cuốn bụi bay mịt mù.
Đang rảo bước, thình lình Tí nghe tiếng la thất thanh: “Cháy! Cháy!”. Và phía trước mặt nó, ngọn lửa bừng bừng bốc lên cao ngất. Dân hai bên hàng phố hốt hoảng chạy rần rần, gọi nhau í ới. Người ôm ti vi, người khiêng tủ lạnh, người xách mùng mền, tới lui lăng xăng. Giữa cảnh hỗn loạn đó, Tí nghe có tiếng trẻ con khóc thét lên kinh hoàng, phát ra từ một căn nhà lửa đang cháy gần tới. Tí lao ngay đến đó. Căn nhà bằng gỗ, cất vững chắc, cửa đóng chặt bằng một ổ khoá to kềnh. Hẳn là người lớn đã đi đâu đó, nhốt đứa bé bên trong vì sợ nó chạy ra ngoài đường.
Tí xô cửa. Không ăn thua gì, gỗ căm xe quá chắc. Tí ngó quanh quất, chợt thấy một khúc gỗ lớn, dài hơn ba thước. Nó ôm khúc gỗ khá nặng, tông vào cánh cửa. Mạnh hơn, mạnh hơn nữa nào! Cánh cửa vẫn trơ trơ. Tí lấy hết sức mình lao cả khúc cây vào cánh cửa một lần nữa. Nó chợt thấy miếng ván bên dưới nứt ra một đường dài, bèn đạp mạnh vào đó. Tấm ván bung ra. Không chậm trễ, Tí chui ngay vào trong nhà.
Khói mịt mù và cay xé mắt. Tí vừa quờ quạng vừa gọi:
- Bé ơi! Bé!
Không có tiếng trả lời. Phòng trước không (84) có ai, phòng ngủ: trống rỗng, nhà bếp: chỉ thấy xoong và chảo. Đứa bé ở đâu? Chợt Tí nghe dưới gầm giường có tiếng rên rỉ. Tí cúi xuống quơ tay tìm, đụng nhằm mớ tóc mềm mại.
Thì ra đứa trẻ sợ quá chui xuống đây trốn.
Tí ôm đứa bé lao ra ngoài nhưng lửa đã bén đến bịt mất lối rồi. Tí bèn giựt phăng nút áo, cởi áo ra dập lửa mở đường thoát. Cái áo bắt lửa cháy phừng phừng. Không hiểu Tí tìm đâu ra sức mạnh mà chỉ đạp vài cái, tấm vách sau bỗng thủng một lỗ lớn. Nó ôm đứa bé nhảy qua lỗ trống ra ngoài. May thay, phía sau nhà uốn lượn con rạch nước chảy lững lờ. Vẫn ghì chặt đứa bé trong người, Tí lao xuống dòng nước mát và bơi qua bờ bên kia…
Tí đi theo bờ kênh. Đứa bé vẫn ôm chặt lấy cổ Tí.
Tí qua một cây cầu, đi vòng lại khu nhà vừa bị hoả hoạn. Giữa đám đông nhốn nháo, một người đàn bà đầu tóc rũ rượi đang vật vã khóc “Ối, con ơi là con!”.
Đứa bé nhìn thấy bà kêu lên mừng rỡ: “Má! Má!”. Người đàn bà ôm chặt con vào lòng, chẳng muốn rời ra. Bà lắp bắp cảm ơn Tí, nói không nên lời.
Còn Tí lẳng lặng ra về. Bấy giờ nó mới thấy vai đau rát: trong lúc cố đưa đứa bé ra khỏi (85) ngôi nhà đang cháy, nó bị một cây kèo rơi trúng. Tí nghĩ: “Nhằm nhò gì. Vài bữa là khỏi ngay”. Nhưng nó bỗng giật mình kêu: “Chết chưa! Cái áo!”.
Đúng. Cái áo nó đã cởi ra để dập lửa mở lối thoát. Và trong túi cái áo cháy đó, nằm gọn số tiền mua xe đạp!
Nó quay lại tìm nhưng vô ích. Làm gì còn áo. Chỉ ngổn ngang những tro và than mà thôi!
Vậy là mất toi chiếc xe đạp hằng mơ ước. Mất toi một năm trời làm lụng vất vả. Tí tiếc ngẩn ngơ như người lạc hồn.
Nhưng nhớ lại nét mặt hân hoan của người mẹ khi đón nhận đứa con, nhớ đến hai cánh tay bé bỏng của đứa bé ôm chặt lấy cổ Tí khi lôi nó ra khỏi gầm giường ngôi nhà đang cháy, Tí bỗng cảm thấy một niềm vui dịu dàng dâng lên trong lòng. Tí nghĩ: “Đành làm Đôn Kihôtê cưỡi lừa thêm một năm nữa vậy. Rửa chén thêm một năm nữa cũng được thôi”.
Và “chiến dịch SS 10” vẫn tiếp tục.”
(Dựa theo chuyện có thật: “Một thiếu niên Hội Chữ Thập Đỏ Quận I xông vào đám cháy cứu thoát một em bé”)
Hạnh phúc thay cho những ai biết đem LÒNG YÊU THƯƠNG của mình đến với mọi người. Tí, một cháu bé đã làm được thì chúng ta (86) là những người lớn sẽ cũng làm được.
Nói chung tất cả mọi người trong xã hội đều làm được cả, mà mọi người đều một lòng một ý đem lòng yêu thương đến với mọi người thì xã hội chúng ta đang sống là Thiên Đàng. Phải không quý vị?
Bởi cảnh giới Thiên Đàng không phải ở đâu xa mà ở ngay trong lòng của mọi người, khi mọi người biết THƯƠNG YÊU NHAU và THA THỨ CHO NHAU NHỮNG LỖI LẦM.
Từ lâu người ta hiểu rằng Thiên Đàng là nơi Chư Thiên và có đấng Ngọc Hoàng Thượng Đế ngự trị. Sự thật không phải vậy, vì trên các từng mây kia không có một thế giới nào cả. Người ta chỉ khéo tưởng tượng mà thôi rồi tôn thờ nó, biến nó thành cõi Trời và cách xa cõi người vô cùng tận.
Thực tế chỉ có con người ở trên hành tinh này, những người xấu ác tự làm khổ mình khổ người và tất cả các loài động vật khác là cảnh giới Địa Ngục. Ngược lại, cũng những con người sống trên hành tinh này mà sống biết THƯƠNG YÊU và THA THỨ, không làm khổ mình, khổ người và khổ tất cả vạn vật thì đó là cảnh giới Thiên Đàng.
Bởi Thiên Đàng và Địa Ngục không phải ở trên trời hay ở dưới lòng đất, mà ở ngay trong cuộc sống hằng ngày của con người. Bởi vậy (87) Thiên Đàng và Địa Ngục đều do con người mà có. Cho nên những mẩu chuyện trên đây là nói lên ý nghĩa Thiên Đàng và Địa Ngục. (88)
--o0o--
CÂY MẬN LÒNG YÊU THƯƠNG không những chỉ thương loài người mà thương tất cả sự sống của muôn loài, nhưng cớ sao con người lại nhẫn tâm giết hại những loài vật như trâu, bò, heo, dê, gà, vịt, cá, tôm, v.v… để làm thực phẩm ăn uống hằng ngày.
Vậy LÒNG YÊU THƯƠNG của loài người ở đâu?
Nếu con người còn ăn thịt chúng sinh mà bảo rằng có LÒNG YÊU THƯƠNG thì chúng ta tin chắc con người không thành thật, chúng ta hãy đọc bức thư người cha gửi cho đứa con trai của mình vì đã chặt “Cây Mận”:
“Ngày… tháng… năm…
Huy Hoàng - con trai của cha! (89)
Cha vừa thấy vết dao cứa nơi gốc cây mận, những trái mận non màu trắng chưa đến độ chín lại bị văng tung toé trên nền đất mà đau lòng. Cha đã trồng cây mận này cách đây mười lăm năm. Lúc ấy, con vừa tròn hai tuổi. Cha là một cán bộ tuổi quá bốn mươi mới tạo dựng được một mái ấm và được hạnh phúc - làm cha. Không có lúc nào lòng cha nguôi nhớ con. Những chuyến công tác xa, ngủ nhờ nhà dân, chiều mùa đông se lạnh, cha nằm trên chiếc võng dù lấy hình con ra xem. Thế là nỗi hiu quạnh biến mất. Cũng một chuyến công tác xa, cha được ông chủ nhà nổi tiếng có vườn mận rất ngon - nhất là mận trắng - chính ông ấy đã chiết tặng cho cha một nhánh. Cha rất mừng khi hình dung sẽ trồng cây mận này trước sân nhà tập thể.
Và, những mùa mận sẽ đi qua thật đẹp khi vừa có trái chín và tàn lá che mát cả buổi nắng trưa. Quá trình cha trồng cây mận cũng cực lắm. Con mới hai tuổi biết gì?
Cha vừa trồng xong, đi tưới mấy cây kiểng vậy mà con đã phá phách nhổ nó lên và đái vào đó. Cha giận lắm nhưng cười xoà, trồng cây mận trở lại và lại bồng con hôn lấy hôn để. Mà chẳng lẽ lúc ấy cha đánh đòn con?
Con còn nhỏ quá, nào có biết gì đâu?
Nhưng hôm nay thì không thể thế được. Huy (90) Hoàng ạ! Bởi vì con đã mười bảy tuổi - đã chững chạc ở lứa tuổi thiếu niên - không còn mấy tháng nữa là con đã bước qua ngưỡng cửa trưởng thành. Và, cha - mái tóc đã ngả màu muối tiêu - một cán bộ già sắp về hưu. Cha không thể vì có mỗi mình con - vì con là hạnh phúc của cha mà cha chỉ biết có tự hào. Không. Cho dù hơn mười năm đèn sách, con học rất giỏi, thầy bạn đều khen. Cho dù ngày mai, con thi Tú tài đỗ thủ khoa… Cho dù vừa chào đời con đã trở thành một siêu sao đi nữa thì cha vẫn phải nói thật với con - nếu như tâm hồn con bị đánh mất thì cha chỉ có đau lòng chớ không thể nào tự hào về con được. Tại sao vậy?
Huy Hoàng! Con có biết không? Chính cây mận trước sân nhà bị những nhát dao tàn phá của con và những trái mận non mà con cố tình hái bỏ kia đã làm cho cha thất vọng. Mới ba ngày trước đây thôi, khi cha chưa nói với con rằng cha đã lo thủ tục về hưu và ngôi nhà này sắp sửa giao cho chủ khác. Cha còn nhớ lúc ấy, trận gió mạnh làm rung nhánh cây mận, một vài trái mận non không đủ sức bấu víu vào nhánh đã rơi xuống đất. Con cứ xuýt xoa kêu tiếc. Phải kể, cây mận đã đi theo suốt tuổi thơ con và tràn đầy kỷ niệm.
Mùa nào nắng khô, tuổi thơ con đã tưới nước cho cây mận sớm nảy nở sinh sôi. Chiều nào yên ả, con đã tựa vào thân cây mận nhắm (91) mắt đọc “năm… mười…” cùng bạn bè vui trò chơi trốn tìm. Con đã nâng niu cây mận biết bao, vậy mà bây giờ con lại nỡ cầm dao chặt vào thân của nó.
Huy Hoàng! Cha hiểu hết. Con không muốn người chủ khác đến đây sẽ hưởng lấy thành quả mà cha con mình đã tạo nên. Con muốn cái gì thuộc về tài sản của con thì không thể chia sẻ cho người khác. Mặc dù bản thân con không thể mang nó theo. Và nếu có người khác yêu thương chăm sóc thì nó sẽ sống với sắc màu xinh tươi. Vì vậy nên thà rằng con phá huỷ cây mận chớ không để nó sống mà mình không còn là chủ nhân của nó nữa.
Huy Hoàng ơi, con nghĩ gì nếu như cha và con là người chủ mới. Chúng ta sẽ vào căn hộ này từ một người chủ khác trao lại. Con muốn cảnh sân nhà vẫn sạch hay bừa bãi rác rưởi và những trái mận non… Cha đã đoán được suy nghĩ của con. Nếu vậy thì tại sao điều mình không muốn người khác làm cho mình mà mình lại làm cho người khác? Đó là lòng ích kỷ đáng sợ. Tuy rằng tài sản ấy quá nhỏ, nó chỉ là một cây mận trước sân nhà.
Trên cõi đời này, cái gì cũng vậy, có cái nhỏ rồi mới đến có cái lớn. Con đã không kiềm chế được lòng ích kỷ - nỡ phá huỷ tài sản của mình khi biết nó sắp là của người khác thì sau này đi (92) vào cuộc sống lại càng chỉ biết sống cho mình thôi. Đó là điều cha không thể chấp nhận. Nói thật, từ hôm nhìn thấy cây mận trước sân nhà bị những vết dao cứa, lòng cha rất đau.
Trong tâm trí cha cứ nghĩ về con. Cha đã thức viết cho con những dòng chữ này…
Hy vọng nó sẽ là hành trang trên đường con vào đời. Hoài bão của cha chỉ gói ghém bấy nhiêu! Mong muốn được nhìn thấy con vững vàng bước vào cuộc sống. Mọi người sẽ nghĩ về Huy Hoàng - con trai duy nhất của cha luôn có lòng trắc ẩn, lòng nhân hậu đối với mọi người. Mà điều giản dị nhất là con biết vì người khác.
Hoài bão của cha là vậy.
Cha của con
Đặng Quang Vinh”.
Lời người cha dạy con rất thấm thía: “Làm người phải có lòng trắc ẩn, lòng nhân hậu đối với mọi người”, tức là biết đem LÒNG YÊU THƯƠNG đến với mọi người, khi đã biết thương yêu mọi người thật sự thì dù ai có làm điều gì trái ý nghịch lòng, chúng ta vẫn THA THỨ và THƯƠNG YÊU họ. Nhờ đó LÒNG THA THỨ và YÊU THƯƠNG càng rộng lớn bao la và cao cả vô cùng tận. LÒNG THA THỨ và YÊU THƯƠNG luôn luôn ngự trị trong lòng chúng ta thì không có một ác pháp nào tác động hay làm chướng ngại tâm chúng ta được, do đó (93) lúc nào tâm cũng bất động, thanh thản, an lạc, vô sự.
Trên đời này chỉ có LÒNG YÊU THƯƠNG và THA THỨ mới đem lại sự bình an, hạnh phúc cho mình cho người.
Đọc bức thư người cha gửi cho con là một bài học đạo đức làm người. Người có đạo đức là người biết thương mình, thương người, không bao giờ làm khổ mình, khổ người. Muốn được vậy, ngay từ bây giờ chúng ta hãy chịu khó rèn luyện LÒNG YÊU THƯƠNG và THA THỨ. Bởi không tập luyện xả bỏ lòng ích kỷ nhỏ hẹp cá nhân của mình thì muôn đời ngàn kiếp cũng chẳng bao giờ có được LÒNG YÊU THƯƠNG và THA THỨ.
LÒNG YÊU THƯƠNG và THA THỨ nếu không có nó thì xã hội loài người sẽ khổ biết bao. Một bằng chứng cụ thể rõ ràng hiện giờ loài người đang lo ngại nhất là chiến tranh. Có chiến tranh thì LÒNG YÊU THƯƠNG của con người đâu còn nữa.
Hiện tại thế giới đang có chiến tranh như ở Afghanistan, hai bên đánh nhau, người chết như rơm rạ, như vậy chứng tỏ loài người trên thế giới không có LÒNG YÊU THƯƠNG. Cho nên có chiến tranh thì không có hòa bình; không có hòa bình thì con người không phút nào là được bình an. (94)
Hiện tại chúng ta đều biết trên thế giới không nước này thì nước khác, đều xảy ra nạn khủng bố. Nạn khủng bố giết người rất oan uổng, phụ nữ trẻ em đều chết, trong khi những người này chưa làm gì nên tội mà phải chịu chết bằng bom đạn.
Nạn khủng bố tinh thần bằng văn bản Pháp luật đặt ra như thế này thế khác để bắt ép mọi người phải tuân theo, phải làm theo. Kẻ nào chống trái thì khép vào tù tội, còn kẻ nào không chống trái thì âm thầm chịu đựng trong đau khổ và được xem là mình mất quyền bình đẳng, tự do.
Tuy biết rằng có hai cách tự do:
Tự do trong Pháp luật.
Tự do ngoài Pháp luật.
Như vậy TỰ DO TRONG PHÁP LUẬT như thế nào? Và TỰ DO NGOÀI PHÁP LUẬT như thế nào?
TỰ DO TRONG PHÁP LUẬT của nhà nước, có nghĩa là người dân phải tuân thủ và giữ gìn Pháp luật không để vi phạm. Nhờ có Pháp luật, người dân sống tự do nhưng không được ỷ mạnh hiếp đáp người khác. Nhờ có Pháp luật, người dân sống tự do nhưng không được tự do giết người cướp của, cướp tài sản của người khác, và nhất là không được tự do lập bè phái, đảng phái sách động quần chúng biểu tình (95) chống đối gây rối trật tự an ninh quốc gia. Cho nên trên thế giới có một số nước nhân dân sống tự do không Pháp luật, vì thế thường xảy ra các cuộc biểu tình chống đối nhà nước.
Do PHÁP LUẬT như thế nào để mọi người dân không tự do quá trớn?
Pháp luật nhà nước đặt ra là bảo vệ sinh mạng của mỗi công dân, không ai có quyền xâm hại giết người khác.
Pháp luật nhà nước đặt ra là bảo vệ tài sản của mỗi công dân trong nước, không ai có quyền cướp bóc tài sản của người khác làm tài sản của mình.
Pháp luật nhà nước đặt ra là bảo vệ tài sản chung của quốc gia, không ai có quyền chiếm đoạt những tài sản đó làm tài sản riêng của mình.
Pháp luật giao thông đường bộ hay đường thủy đều là bảo vệ sinh mạng của mọi người khi đi trên đường bộ hay đường thủy.
Bất kỳ một nước nào trên thế giới hiện nay cũng cần có Pháp luật, vì Pháp luật là một phương pháp sống cơ bản để mọi người nương vào đó mà không xâm hại đến sinh mạng và tài sản của những người khác. Vì thế, nhờ có PHÁP LUẬT mà người công dân sống theo đó để không làm khổ mình, khổ người và khổ muôn (96) loài chúng sinh.
Cho nên PHÁP LUẬT được đặt ra là do ý kiến của toàn dân đóng góp, chớ không phải ý kiến riêng của một người nào cả. Vì thế mọi người dân trong nước phải chấp hành nghiêm chỉnh, không được vi phạm, vì vi phạm Pháp luật là vi phạm quyền sống của người khác.
Pháp luật luôn luôn bảo vệ quyền sống tự do của mọi người, vì thế Pháp luật cần phải được nhiều người có trình độ kiến thức sâu rộng thu thập mọi ý kiến của toàn dân, rồi nghiên cứu kỹ lưỡng, đúc kết lại, mới đặt ra PHÁP LUẬT.
Bởi Pháp luật là cây thước đạo đức để mọi người theo đó mà đo lại lòng mình, nếu mình sống không đúng Pháp luật tức là mình sống vô đạo đức. Cho nên một người vi phạm PHÁP LUẬT là một người vô đạo đức.
Ví dụ: Một người giết người cướp của thì người ấy vô đạo đức, vì thế Pháp luật sẽ bắt người này bỏ tù, có khi còn kêu án tử hình.
Bởi vậy PHÁP LUẬT của nhà nước là phương pháp bảo vệ sự sống của mọi người, cho nên Pháp luật luôn luôn bắt buộc mọi người phải tuân theo, phải thi hành không được vi phạm, vì vi phạm Pháp luật là vi phạm quyền sống của người khác và gây rối trật tự an ninh trong nước.
Cho nên mọi người dân trong một nước cần phải tuân theo Pháp luật thì đất nước (97) đó mới có trật tự an ninh. Nhờ đó mà mọi người sống mới được an ổn.
Một đất nước có Pháp luật, nhưng người giữ gìn Pháp luật không cương quyết, thiếu ý chí dũng cảm, không can đảm, không thẳng thắn thì PHÁP LUẬT ấy chỉ là một tập sách khô khan, không lợi ích cho ai cả. (98)
--o0o--
MẸ LẠNH LẮM PHẢI KHÔNG? LÒNG YÊU THƯƠNG của một người mẹ đã hy sinh tất cả sự ấm áp của mình để cho con, và mẹ thì chịu lạnh cho đến khi chết cóng. Cháu bé còn sống được là nhờ có áo quần của mẹ bao bọc ấm áp, cho đến khi người ta nghe tiếng khóc của cháu dưới chân cầu nên mới cứu cháu sống. Khi lớn lên cháu được 12 tuổi, nghe mẹ nuôi thuật lại cái chết lạnh của mẹ, nên cháu đến trước phần mộ của mẹ lột bỏ tất cả quần áo và đứng run rẩy để cảm nhận sự lạnh buốt của mẹ trước khi chết.
Hành động của cháu bé nói lên LÒNG YÊU THƯƠNG của người con đối với mẹ thật tuyệt vời. Chúng ta hãy đọc câu chuyện “Mẹ Lạnh Lắm Phải Không?” (99):
“Vào một đêm trước lễ Giáng sinh, một thiếu phụ mang thai lần bước đến nhà một người bạn nhờ giúp đỡ. Con đường ngắn dẫn đến nhà người bạn có một con đường mương sâu với cây cầu bắc ngang. Người thiếu phụ bỗng trượt chân chúi về phía trước, cơn đau đẻ quặn lên trong chị. Chị hiểu rằng mình không thể đi xa hơn được nữa, chị bò phía bên dưới cầu.
Đơn độc giữa những chân cầu, chị đã sinh một bé trai. Không có gì ngoài những chiếc áo bông dày đang mặc, chị lần lượt cởi bỏ áo quần và quấn quanh mình đứa con bé xíu, vòng từng vòng giống như một cái kén. Thế rồi tìm được cái bao tải, chị trùm vào người và kiệt sức bên cạnh con.
Sáng hôm sau, một phụ nữ lái xe gần chiếc cầu, chiếc xe bỗng chết máy. Bước ra khỏi xe và băng qua cầu, bà nghe một tiếng khóc bên dưới. Bà chui xuống cầu để tìm. Nơi đó bà nhìn thấy một đứa bé nhỏ xíu, đói lả nhưng vẫn còn ấm, còn người mẹ đã chết cóng.
Bà đem đứa bé về nhà nuôi dưỡng. Khi lớn lên, cậu bé hay đòi mẹ nuôi kể lại chuyện đã tìm thấy mình. Vào một lễ Giáng sinh, đó là sinh nhật thứ 12, cậu bé nhờ mẹ nuôi đưa đến mộ người mẹ tội nghiệp. Khi đến nơi, cậu bảo mẹ nuôi đợi ở xa trong lúc cậu cầu nguyện. Cậu đứng bên cạnh ngôi mộ cúi đầu và khóc. Thế rồi (100) cậu bắt đầu cởi quần áo. Bà mẹ nuôi đứng nhìn sững sờ khi cậu bé lần lượt cởi bỏ tất cả và đặt lên mộ mẹ mình.
“Chắc là cậu sẽ không cởi bỏ tất cả - bà mẹ nuôi nghĩ - Cậu sẽ lạnh cóng!”. Song, cậu bé đã tháo bỏ tất cả và đứng run rẩy. Bà mẹ nuôi đến bên cạnh và bảo cậu bé mặc đồ trở lại. Bà nghe cậu bé gọi người mẹ mà cậu chưa bao giờ biết: “Mẹ đã lạnh hơn con lúc này, phải không mẹ?”. Và cậu bé òa khóc”.
Người mẹ đã qua phần mà cháu bé không bao giờ biết mặt, chỉ nghe mẹ nuôi nói lại: Vì muốn bảo vệ con sống nên người mẹ tuột hết áo quần của mình để quấn cho con được ấm áp, còn riêng mình chỉ choàng một manh bao cho kín thân, vì thế cái lạnh buốt da buốt thịt một mình người mẹ gánh chịu.
LÒNG YÊU THƯƠNG của người mẹ đối với con trên đời này không vật gì đem so sánh được. Vì thế bà chết trong cái lạnh buốt da buốt thịt để con được sống. Vì thế, hôm nay cháu bé về thăm mộ mẹ và cởi bỏ tất cả quần áo để cảm nhận cái lạnh mà mẹ mình đã gánh chịu để cứu mình được sống.
Đứa con sống với mẹ nuôi, mà LÒNG YÊU THƯƠNG của nó đối với mẹ đẻ nó không bao giờ quên. Vì thế nó cởi bỏ tất cả quần áo và chịu lạnh. Khi nó cảm nhận sự lạnh buốt da, buốt thịt (101) nên lớn tiếng gọi mẹ: “Mẹ đã lạnh hơn con lúc này, phải không mẹ?”, rồi nó òa lên khóc nức nở.
Cháu bé đã thực hiện LÒNG YÊU THƯƠNG của nó đối với mẹ thật là tuyệt vời. Bằng cách lột bỏ quần áo như mẹ nó đã lột bỏ quần áo để mặc ấm cho con mình, còn mình thì chịu lạnh, nhưng sức người có hạn, người mẹ đã chết cóng trong cơn lạnh buốt xương để con mình được sống. Thật là cao cả LÒNG YÊU THƯƠNG của người mẹ, trên đời này không có lòng yêu thương nào hơn được. Nhưng lòng yêu thương của cậu bé đối với mẹ cũng thật là tuyệt vời.
Muốn biết cái lạnh mà người mẹ phải chịu để cho con sống, vì thế cậu bé muốn chia sẻ với mẹ cái lạnh kinh hồn đó bằng cách cậu cởi bỏ quần áo và đứng chịu ngoài trời lạnh buốt và gọi mẹ: “Mẹ đã lạnh hơn con lúc này, phải không mẹ?” Và cậu bé òa khóc.
Một hành động nói lên LÒNG YÊU THƯƠNG mẹ của cậu bé, thật không có bút mực nào tả hết lòng yêu thương ấy.
Với trí non nớt, cậu chỉ biết cởi bỏ quần áo để cảm nhận sự lạnh buốt như trong đêm mẹ cậu chịu lạnh đã hy sinh cứu cậu.
“Mẹ thương con như biển hồ lai láng. Con thương mẹ tính tháng tính ngày”, nhưng ở đây, cậu bé tỏ ra lòng yêu thương mẹ không tính tháng tính (102) ngày bằng một hành động LÒNG YÊU THƯƠNG đối với mẹ mà chúng ta không ngờ được. (103)
--o0o--