PHÁ HÔN TRẦM- LÀM CHỦ BỆNH - PHẬT TỬ NGHỆ AN
Trưởng lão Thích Thông Lạc
Ngày giảng:
Thời lượng: [01:04:10]
Phật tử: …Xin Thầy chỉ dạy để con khắc phục…
(00:50) Trưởng lão: Trên con đường tu thì nó có nhiều khó khăn lắm, chứ không phải dễ, nếu mình không có nghị lực thì mình không vượt qua.
Thí dụ như bây giờ con ngồi tréo chân kiết già, đau chân quá, đau mức độ vã mồ hôi hột, đau đến mức độ rất là kinh khủng mà những người không nghị lực thì sẽ đổi chân liền.
Hầu hết, con ở Trúc Lâm con biết rồi, chỉ có tập ngồi nhiều. Thế mà khi đau quá thì có nhiều người, họ chịu không được thì họ phải đổi chân, tức là nghị lực không có. Những người không đổi chân là những người có nghị lực, người ta chịu được qua cơn đau, nhưng mà tới một lúc nào thôi chứ không thể nào hết được. Ráng hết sức mình của họ chịu đau, đó là những khó khăn. Nhưng mà trong cuộc đời tu của chúng ta, do mình ngồi nó đau, cái đó là tại mình ngồi nó đau.
Chứ mà nếu cơn bệnh chúng ta, thật sự trong thân nó đau thì cái bệnh nó đau rồi, nếu mà chúng ta không đủ nghị lực nó không hết được.
Còn cái kia chỉ cần tháo chân ra, xoa bóp, đứng dậy thì nó hết đau liền tức khắc. Coi như là gỡ chân ra thấy nó nhẹ nó không còn đau nữa, đó là cái đau giả, nó không thật.
(02:14) Còn cái này đau thật rồi, cho nên bây giờ mình muốn như thế nào nó đau, nó vẫn đau. Vì vậy mà trong thời gian chúng ta chiến đấu với những nghiệp thân như vậy đó, nếu mà chúng ta không đủ nghị lực, chúng ta không thắng nổi. Nó không phải như chúng ta ngồi hai chân đau hay là cơn đau. Hoặc là cái thọ hành, nó có cái cảm nhận bằng cái Tưởng, nó làm cho chúng ta thế này, thế khác, nếu mà chúng ta không đủ sức chiến đấu với nó thì chúng ta sẽ bị thua trận.
Cũng như hôn trầm, thùy miên, nếu mà chúng ta không thắng nó thì nó trở thành thói quen, thấy buồn ngủ rồi nó kéo mình đi, nằm xuống ngủ thì như vậy mình sẽ là người thất bại. Cho nên vì vậy mà phải có nghị lực, có nghị lực để mà tu tập. Cho nên trước khi muốn tu tập thì chúng ta biết hôn trầm, thùy miên là bản chất của con người, người nào cũng có. Phải thắng nó, mà thắng nó thì mới xả được cái tâm tham, sân, si.
Mà không thắng nó thì, nó đâu có tỉnh được, bởi vì nó hôn trầm, thùy miên, nó đâu có tỉnh được. Cho nên nó mờ mịt, làm chúng ta không xả được tâm tham, sân của chúng ta. Mục đích của đạo Phật là ly dục, ly ác pháp, cho nên do như vậy mà chúng ta biết là cái buồn ngủ, cái hôn trầm, thùy miên vẫn là ác pháp chứ không phải thiện pháp, nó làm chúng mờ mịt, không Chánh Niệm Tỉnh Giác.
(03:21) Mà muốn được Chánh Niệm Tỉnh Giác thì phải phá được hôn trầm, thùy miên mà phá được hôn trầm, thùy miên thì có những phương pháp đi kinh hành thì mới phá được nó. Cho nên vào đầu tiên, trước tiên chúng ta phải tập đi Chánh Niệm Tỉnh Giác tức là Chánh Niệm Tỉnh Giác Định, đi kinh hành.
Đi kinh hành, nó có phương pháp hẳn hoi, chứ không phải là muốn đi, mình đi đại, mình đi như thế nào cũng được. Không phải đâu! Mà đi kinh hành nó có phương pháp.
Thí dụ như bây giờ đầu tiên con phải vào con tập, đầu tiên Thầy sẽ dạy cho con. Bây giờ tất cả những điều mà tu tập ở trên Trúc Lâm, Hòa thượng như thế nào thì nó cũng tốt chứ không có gì. Nhưng mà nó chưa có chuẩn bị cho chúng ta những điều kiện cần thiết để chúng ta đương đầu hôn trầm, thùy miên, hoặc là đương đầu với những cái cảm thọ đau đớn, hoặc là đương đầu với những trạng thái Tưởng. Chúng ta chưa biết cách. Ở đây vô đầu thì Thầy dạy cho chúng ta cách thức phải đương đầu với khó khăn đó.
(04:11) Đầu tiên chúng ta sẽ tập đi Chánh Niệm Tỉnh Giác bằng phương pháp đi hai mươi bước, trước khi đi phải tác ý. Bởi vì đức Phật dạy: "Tâm làm chủ, tâm tạo tác, tâm dẫn đầu”. “Tâm làm chủ, tâm tạo tác" cho nên mình dùng cái ý thức của mình, mình dẫn nó vào: "Tôi đi kinh hành, tôi biết tôi đi kinh hành."
Cho nên trong bài Xuất Tức Nhập Tức của Phật dạy đó, theo Hòa thượng Minh Châu dịch thì nó là mười sáu đề mục để mà tu tập Định Niệm Hơi Thở.
"Hít vô, tôi biết tôi hít vô. Thở ra, tôi biết tôi thở ra." Đó là phương pháp tác ý, tác ý để dẫn cái tâm mình vào hơi thở.
"An tịnh thân hành, tôi biết tôi hít vô. An tịnh thân hành, tôi biết tôi thở ra." Đó là dẫn cái thân mình vào cái chỗ an ổn của hơi thở.
Đó là cách thức dẫn chứ không phải là hít thở, biết hít thở như là sổ tức, tùy tức thì không đúng. Đạo Phật dạy chúng ta có mười sáu, mười tám, hai mốt cái đề mục của hơi thở chứ không phải là một cái. Cho nên vì vậy mà mỗi đề mục, nó là đề tài để chúng ta tu về hơi thở, nương vào hơi thở mà tu.
Cho nên dựa vào chỗ đó mà chúng ta biết rằng trước khi chúng ta làm một điều gì đó thì chúng ta phải tác ý truyền, dẫn tâm vào Đạo, dẫn cái tâm mình vào cái chỗ mình tu tập, gọi là vào Đạo.
Cho nên ở đây, bây giờ mình tu tập, muốn phá hôn trầm, thùy miên, muốn rèn luyện nghị lực thì nó có cái phương pháp tập Chánh Niệm Tỉnh Giác.
Lúc đầu con về con tập trong bảy giờ sáng cho đến mười giờ thì nghỉ. Rồi từ hai giờ bắt đầu tu lại cho đến năm giờ chiều nghỉ. Tối bắt đầu tu từ bảy giờ cho đến mười giờ mới đi nghỉ. Rồi khuya đúng hai giờ dậy, tu tập cho đến năm giờ sáng thì nghỉ. Đó là cái thời gian của chúng ta, bốn cái buổi: sáng, chiều, tối, khuya, bốn thời chúng ta tu tập.
Và bây giờ tu tập pháp gì trước tiên? Tu tập, rèn luyện nghị lực và Chánh Niệm Tỉnh Giác- đi kinh hành hai mươi bước. Đếm đừng lộn, vọng tưởng thôi kệ! Có, không có, không có cần thiết chỉ đếm đừng lộn thôi.
(06:06) Bắt đầu bước đi mình tác ý. Trước khi đi mình tác ý: "Tôi đi kinh hành, tôi biết tôi đi kinh hành." Bước: Một, hai, ba, bốn, năm cho đúng hai mươi bước, đứng lại.
Đứng lại thì mình tác ý: "Hít vô, tôi biết tôi hít vô. Thở ra, tôi biết tôi thở ra." Rồi hít vô, thở ra. Đếm: Một, hai, ba, bốn, năm.
Đúng năm hơi thở thì tác ý, bắt đầu dừng lại hơi thở thì mình tác ý: "Tôi đi kinh hành, tôi biết tôi đi kinh hành." Rồi tiếp tục đếm: Một, hai, ba, bốn, năm cho đúng hai mươi bước, đứng lại.
Đứng lại rồi lại tác ý: "Hít vô, tôi biết tôi hít vô. Thở ra, tôi biết tôi thở ra." Rồi hít vô, thở ra.
Con cứ tập như vậy thì sẽ không còn buồn ngủ đâu! Mà cứ tập như vậy, tập ba mươi phút thôi, không được tập nhiều, sau khi đúng ba mươi phút thì xả nghỉ ba mươi phút. Xả nghỉ có quyền đọc kinh sách, nghiên cứu gì cũng được hết. Nhưng mà nếu có còn buồn ngủ, không được ngồi đó mà đọc kinh sách hoặc là ngồi đó mà hít thở, không có! Do đó mình đứng dậy, mình đi.
(07:10) Sau khi ba mươi phút mình nghỉ rồi, tiếp tục tu tới một pháp khác chứ không phải đi kinh hành như hồi nãy nữa. Tu tới pháp khác, bây giờ ngồi đây mới đưa một đề tài gọi là Định Vô Lậu, mình triển khai tri kiến của mình để cho cái nhìn của mình nó có Chánh Kiến chứ mình không triển khai thì mình không có Chánh Kiến được.
Cho nên nó có Định Vô Lậu, Định Vô Lậu làm cho hết lậu hoặc, làm cho mình không có đau khổ. Người ta chửi mình, mình có hiểu biết, với Chánh Tri Kiến thì cái tâm mình nó không giận hờn, không còn đau khổ, gọi là vô lậu.
Do muốn tu tập như vậy thì đưa đề tài đầu tiên là đề tài Nhân Quả. Mình quán cái thân Nhân Quả của mình. Mà bây giờ con đặt cái đề tài Nhân Quả của cái thân của con. Con quán thân Nhân Quả, cái thân tứ đại này chứ không phải thân Ngũ uẩn. Thân tứ đại, xem coi Nhân Quả nó như thế nào? Cái Nhân nó như thế nào, cái Nhân từ đâu mà con có sinh ra, rồi cái Quả nó bây giờ con phải chịu khổ, chịu đau, phải gặp những cái Quả được cái duyên tu tập, đây là cái Quả của nó. Cái Nhân đời trước nó như thế nào, mà cái Quả đời nay mình được tu tập như thế này, đều là Nhân Quả hết. Cho nên quán Nhân Quả, bây giờ con đặt thành cái Nhân Quả.
(08:11) Ngày mai, ngày mốt đến đây trình bày với Thầy, con triển khai tư tưởng con đường Nhân Quả của thân con. Còn chỗ nào không hiểu biết, Thầy bổ túc thêm để làm cho mình có tri kiến hiểu về Nhân Quả của cái thân của mình.
Rồi quán Nhân Quả rồi, sau khi quán Nhân Quả đã thông suốt rồi thì bắt đầu đưa đến Nhân Quả của các pháp chứ không phải quán thân. Rồi quán tâm Nhân Quả nữa. Rồi quán cái cảm thọ của Nhân Qủa nữa. Rồi quán các pháp Nhân Quả nữa.
Đó là đề tài tu của Định Vô Lậu. Nếu mà triển khai được cái Tri Kiến Vô Lậu thì mọi ác pháp đến với tâm mình thì mình hóa giải rất dễ, nó không còn phiền não, giận hờn đau khổ gì hết. Hoàn toàn mình không bị ức chế, mà tại vì tri kiến mình hiểu, nó làm cho mình thấy không có giận hờn.
Thí dụ như mình quán thân mình Nhân Quả, nó không có cái gì của mình, do Nhân Quả, từ Nhân Quả mà sinh ra. Cho nên đâu có cái gì của mình đâu. Do đó cái người khác người ta chửi cái thân của mình. Người ta mắng mình nào là đủ thứ, người ta mạt sát mình đủ thứ. Mình thấy đây là Nhân Quả, có gì đâu. Ngày nào đó mình chửi người ta, bây giờ người ta chửi mình thì mình vui vẻ trả chứ tại sao mình chửi người ta. Do mình từng quán được cái Nhân Quả thì mình thấy tâm mình rất an ổn, mình không còn buồn phiền nữa. Đó là cách thức để mà mình đi sâu vào Tri Kiến Giải thoát, nó làm cho mình hóa giải được sự đau khổ của tâm mình, nó làm cho tâm mình bất động.
Bây giờ con sẽ tu hai pháp, một pháp đầu tiên là con đi kinh hành, kế đó con nghỉ ba mươi phút.
Trở lại con ngồi quán ba mươi phút về Nhân Quả. Nếu mà con quán thấy có năm phút thấy nó hết rồi thì con đặt trở lại quán Nhân Quả lần thứ hai. Con ngẫm lại ý nghĩ đó, con đặt trở lại cũng đúng ba mươi phút, nhiều lần. Sau đó một lần con đặt cái đề mục Nhân Quả, con sẽ quán, con ngồi tư duy cái Nhân Quả nó kéo dài giờ từ một giờ đến hai giờ. Tri kiến con nó rộng rồi thì lúc bấy giờ nó sâu sắc, thấu suốt, nó thấu được cái lý Nhân Quả quá sâu, cho nên nó tư duy cái kiểu thời gian dài mà nó không hết lý Nhân Quả của nó, tức là mình thông suốt được cái lý.
(10:32) “Những điều thông suốt cần phải thông suốt”, đó là mình đã thông suốt được cái lý Nhân Quả. Mà thông suốt cái lý Nhân Quả thì cái tâm mình nó dễ bất động, không ai tác động được nó nữa thì đó là pháp để cho mình tu Vô Lậu. Cho nên định đó là Định Vô Lậu.
Bắt đầu bây giờ con tu định đầu tiên, pháp đi kinh hành như Thầy dạy rồi, đó chính là Chánh Niệm Tỉnh Giác. Mấy bữa nay Thầy biết rằng con ở trong thất tu thì nó không có đúng pháp. Cho nên con bị hôn trầm, thùy miên, con không khắc phục nổi đâu. Thầy biết con tu không đúng pháp tại vì chưa hỏi Thầy cái gì hết, cho nên tu không đúng pháp.
Cho nên hôm nay thưa hỏi Thầy, Thầy sẽ dạy. Thầy nói rằng cuộc đời Thầy tu rồi, Thầy biết nó như thế nào đúng, như thế nào sai rồi. Cho nên đến hỏi Thầy là Thầy sẽ dạy, mà Thầy dạy cặn kẽ, tu tập kỹ, mà con đã tu tập kỹ rồi thì nó có cái kết quả này rồi thì sẽ bước tới pháp khác, chứ không phải là tu cái này rồi mà tu hoài pháp này đâu.
Thời gian, thí dụ như bây giờ con tu pháp đi hai mươi bước, đứng lại thở năm hơi thở. Sau một thời gian công phu, Thầy thấy thuần trong một tuần lễ, hoặc là trong năm ngày, mười ngày, Thầy thấy nó thuần, Thầy thay đổi liền. Tức là con sẽ không còn đứng mà thở nữa mà con phải ngồi xuống thở năm hơi thở. Nó nhọc nhằn lắm. Đi hai mươi bước rồi ngồi xuống rồi hít thở năm hơi thở.
Mục đích nó không phải ức chế vọng tưởng đâu mà mục đích đếm cho đúng. Nghĩa là đúng hai bước chứ đừng có được hai mốt bước, thì không được. Mười chín bước mà đứng lại thở thì cũng không được. Phải đúng hai mươi bước và năm năm hơi thở. Chứ không được sáu hơi thở, bảy hơi thở, mười hơi hơi thở.
Nếu con có cái tính lười biếng là khi năm hơi thở thì thấy nó cực quá thôi để làm cho nó mươi hơi thở, thì cái đó là cái sai. Tại vì đúng pháp, bởi vì ôm pháp chặt pháp, đúng pháp, đừng làm sai pháp thì tu mới đạt.
Còn mình tự nghĩ ra mình tu, mình nghĩ là bây giờ mà tu như vậy cho hết vọng tưởng thì cái này là cái sai.
(12:01) Ở đây không cần hết vọng tưởng mà ở đây cần phải ly dục, ly ác pháp. Khi dục và ác pháp hết thì không vọng tưởng, chứ không phải ngồi giữ cái tâm để cho nó đừng niệm là nó hết vọng tưởng. Không phải! Mình ức chế nó đó. Chẳng hạn bây giờ con ngồi, con giữ cái tâm của mình không có niệm khởi, không có niệm thiện, niệm ác tức là ức chế tâm.
Còn mục đích ở đây phá cái si, làm cho chúng ta không còn hôn trầm, thùy miên. Không có hôn trầm, thùy miên thì nó Tỉnh Giác nó tỉnh thức, nó không buồn ngủ, nó tỉnh lắm. Mà nó tỉnh lắm thì do đó mình mới tu tập pháp khác mình mới đẩy lui, mình mới ly dục, ly ác pháp được.
Nhờ các pháp đó nó làm cho mình không còn tham, sân, si. Cái tham, sân, si nó đẩy quét ra hết. Mà nó quét ra hết thì tâm thanh tịnh, thì nó không còn niệm. Mục đích ở đây nó khác, nó không ức chế, con hiểu không? Cho nên vì vậy mình không có dùng pháp ức chế tâm mà mình dùng pháp để xả.
Như bây giờ thân con đau là ác pháp chứ gì? Ác pháp là cái thân có bệnh chứ gì? Thì người ta dùng Tứ Niệm Xứ, người ta dùng đẩy lui cái ác pháp đó ra, thân không bệnh đau. Cho nên người tu theo đạo Phật, người ta làm chủ được bệnh. Cho nên trong kinh Niết Bàn đức Phật đau bệnh gần như chết, đức Phật thì giữ tâm Chánh Niệm Tỉnh Giác, không có để cho nó dao động trên cái đau. Đức Phật giữ tâm Chánh Niệm Tỉnh Giác, tác ý đuổi bệnh đi liền, bệnh hết đau. Con thấy đọc trong kinh Niết Bàn, con thấy rõ ràng chứ đâu phải đức Phật nói Ta đau lưng rồi để nằm nghỉ trị đau lưng đâu.
Cho nên người ta hiểu sai: “Đau thì mặc đau mình cứ đừng động tâm đến nó.” Không! Mình đẩy lui ra chứ không để đau. Cho nên đức Phật vẫn đi như thường, đau gần chết nhưng mà đẩy lui bệnh, hết bệnh rồi đi. Nhưng mà cái thân mình là cái thân cằn cỗi mà, nó sẽ già, nó sẽ bệnh chứ sao, nhưng mà cuối cùng đẩy lui hết, con thấy không? Cho nên khi mà đức Phật nhập Niết Bàn, đức Phật dùng Tứ Thiền- tịnh chỉ hơi thở, chỉ nhập Tứ Thiền mới tịnh chỉ hơi thở thôi, khi hơi thở ngưng thì Ngài mới xả trạng thái Tứ Thiền, mới nhập vào Niết Bàn, mới bỏ báo thân, có đúng không? Đó cách thức của người ta như vậy, cho nên nó đâu có mơ hồ đâu, rất thực tế.
Cho nên trong khi đó Thầy dạy thì con về tập kỹ điều này. Nó có hai pháp, một cái pháp đi kinh hành hai mươi bước rồi đứng lại hít thở. Sau này khi mà tu thuần rồi thì Thầy sẽ thay đổi liền, tức là ngồi xuống chứ không có được đi nữa. Sau khi tu đúng hai giờ đồng hồ trên cái bước đi thì không tu pháp này nữa, đủ rồi, Thầy dạy tới pháp khác.
(14:17) Nó có nhiều pháp, ba mươi bảy Phẩm Trợ Đạo của người ta chứ chứ đâu phải một pháp, con hiểu không? Ba mươi bảy pháp tu của người ta ở trong đó.
Cho nên mình tu pháp này rồi thì tức là mình đạt được cái chất lượng, cái kết quả của pháp này thì tiếp tục tới pháp khác, để cho mình tiếp tục mình tu tới. Còn kết quả pháp này chưa được mà tu pháp tới thì tu không được, tu cũng không vô đâu.
Con chưa có phá hôn trầm, thùy miên mà con ngồi con tu thì con bị hôn trầm, thùy miên, không thế nào chạy khỏi nó. Nó chưa đổ ra, mà nó đổ ra rồi sẽ biết, nó đổ ra thì mình thắng không nổi.
Cho nên bây giờ thì con nhớ tập luyện cái này đi rồi do đó nó đầy đủ nghị lực. Khi mà con thấy, khi mà đứng lên, ngồi xuống, đi hai mươi bước, ngồi lên, ngồi xuống mà nó nhọc nhằn lắm. Nó nhọc nhằn mà mình ráng mình tu một giờ, hai giờ thì sự ráng của mình đó là nghị lực. Con hiểu chỗ Thầy muốn nói không? Chứ đâu có gì khác hơn, cho nên mình cố gắng mình tu cho được, đúng tới giờ đó mình nghỉ. Chưa tới giờ, nhất định là chết bỏ, không nghỉ, đó là nghị lực.
Rèn luyện nghị lực mà trong khi đó có Chánh Niệm Tỉnh Giác nữa. Con thấy nó có lợi hai phần, một phần rèn luyện nghị lực, một phần Chánh Niệm Tỉnh Giác. Nhờ Chánh Niệm Tỉnh Giác đó mà chúng ta tu tập sau này nó rất dễ dàng. Cho nên an trú, nhiếp tâm, an trú cứu được rồi thì mới đẩy lui được bệnh. Còn mình nhiếp tâm chưa được, an trú chưa được thì không có đẩy lui được bệnh.
Bây giờ thân Thầy, cái đầu nhức nè, mà nhức thì nó làm sao nó an được, phải không? Cho nên Thầy biết cách, bởi vì Thầy có tập rồi, Thầy nhiếp tâm trong hơi thở đi, Thầy an trú được trong hơi thở, cho nên Thầy nhắc: "An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô. An tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra.”
“An tịnh thân hành”, Thầy nhắc nó, cái thân của Thầy nó an ổn liền tức khắc. Mà nó an ổn liền tức khắc thì cái đau trong đầu Thầy còn không? Đâu còn! Cho nên pháp Phật nó hay vậy đó, tu đúng thì con thấy con làm chủ được bệnh đó, khỏi cần đi bác sĩ, khỏi cần đi nhà thương. Chứ không phải lúc nào cũng thuốc, lúc nào cũng bác sĩ, chiều theo cái thân này.
(16:05) Người tu theo Phật mà, làm chủ bốn chỗ: Sanh, già, bệnh, chết. Tại sao không làm chủ được mà gọi là theo Phật? Phải hiểu như vậy.
Cho nên các con về đây là Thầy dạy các con là các con sẽ làm chủ được sự sống chết của các con. Mục đích của đạo Phật là đạt được chỗ đó thôi. Bởi vì đức Phật ra đời là nhằm để giải quyết sự đau khổ của chúng sanh. Giải quyết bốn chỗ này: Sanh, già, bệnh, chết. Đó là mục đích rõ ràng mà ở đây Thầy dạy.
Mọi người ở đây, thật sự họ làm chủ được bệnh đó. Mặc dù họ chưa có hoàn tất được, nhưng mà họ vẫn đẩy được bệnh. Bởi vì nó ở trên pháp Tứ Niệm Xứ rồi, họ đẩy được bệnh đó là họ ở trên pháp Tứ Niệm Xứ.
Còn người ta ở Tứ Thần Túc, tức là Tứ Như Ý Túc, nếu có Tứ Như Ý Túc rồi thì không cần ở Tứ Niệm Xứ nữa đâu, mà người ta chỉ cần, người ta tác ý thôi. Dục Như Ý Túc mà, muốn không đau là không đau. Cái lực của nó như vậy, cái lực của thân của chúng ta, cái lực của tâm chúng ta nó mạnh như vậy, kêu là Thần Túc. Tứ Thần Túc Thông tức là Tứ Như Ý Túc.
Cho nên ráng tu, bây giờ con về con tập tu đi. Đừng có tu cái gì khác, Thầy dạy sao tu vậy. Thầy dẫn dắt từ từ đi tới, chứ còn tu khác thì thôi Thầy chịu. Nhớ chưa?
Cái gì mà con tu từ lâu tới giờ là con bỏ hết đi, rồi con sẽ ở đây sống một đời sống Giới, ăn ngày một bữa. Rồi có tâm trạng gì, có cái gì thì con trình cho Thầy. Thầy chỉ dạy các pháp, Thầy sẽ dạy con cách thức con tác ý, con sẽ đuổi những chướng ngại đó để làm cho con thân tâm của con rất an ổn, để mà con tiến tu. Chứ không khéo nó làm chướng ngại thì con tu khó lắm.
Phật tử Nguyên Tánh: Con kính bạch Thầy! Con là Nguyên Tánh, ở tổ Bát Quan Trai Hà Tĩnh. Hôm nay con được duyên gặp Thầy lần thứ năm … Thời gian có hạn, sáng mai con phải về. Hôm nay con xin Thầy giúp con một số mắc mớ trong khi tu tập.
(18:11) Con thì nắm được qua loa nhưng mà số Phật tử Nghệ an, Hà Tĩnh, họ muốn xin phép thỉnh Pháp, họ không biết pháp tu, cho nên họ bệnh tật. Ngay bản thân bác này cũng thế, vào ở đây mà vì Giới không thanh tịnh cho nên bị bệnh ho … cho nên con biết rằng, sau khi con phát hiện là giữ đúng Giới, ăn một ngọ thì con lành được số bệnh như con kể cho bạn con.
Thành thử hôm nay con xin sám hối Thầy là sau khi con phụ trách cái tổ này thì con đi nhiều, nói nhiều. Cho nên cái Giới của con, rõ ràng con bị phạm. Cho nên trước tiên con xin sám hối Thầy.
Con xin phép là sau này có ai lên phụ trách tổ thì con xin phép tu tại gia … Con là thương binh nặng. Hôm nay con sám hối Thầy. Từ ngày con đi thì, Thầy dạy là “tịnh chỉ ngôn ngữ”, nhưng mà con hay nói. Cái này không phải do con nói vì bản ngã mà do vì con muốn mọi người được như con. Cho nên con xin Pháp và đặc biệt con có tính hay quên, quên nhiều và hôn trầm phát mạnh, thời gian trước không có hôn trầm … xin Thầy chỉ dạy …
Trưởng lão: Các con ngồi xuống đi!
Thầy dạy cho mấy con tu tập. Bây giờ lớn tuổi rồi, mấy con không có tụ tập nhiều pháp được. Còn tuổi trẻ thì người ta tu tập nhiều, còn lớn tuổi rồi mấy con không thể tu tập như vậy được đâu.
(20:14) Bây giờ trong vấn đề tuổi của mấy con lớn rồi thì mấy con chỉ cần giữ ‘Tâm Thanh Thản, An Lạc, Vô Sự’, nhưng mà đừng có ghìm ghìm nó thì nó bị ức chế, các con nhớ điều đó không?
Cứ để tự nhiên như vậy thì nó là ‘thanh thản’, nhưng mà khi nó có xảy ra gì trong tâm con một niệm nào đó thì con tác ý đuổi cái niệm đó đi, phải không? Các con trạch pháp, tác ý câu, cái niệm đó nó khởi ra: "Mày là Ma mày đi đi! Tao không chấp nhận. Ở đây phải thanh thản chứ không có tụi Ma mày vô." Cái niệm đó gì, kệ nó không cần phải hiểu nó Nhân Quả hay Kiết Sử gì hết, nhưng mà nó vô, nó động thì nó là Ma hết.
Con bắt chước trong Kinh Tương Ưng đức Phật nói: “Mày là ma”. Nói nó Ma thì nó đi, có như vậy thôi thì cái niệm đó nó sẽ đi.
Còn bây giờ cái thân của con mà nó đau: “Mày cũng là Ma, Ma Thọ mày đến đây, mày cuốn gói đi chứ không ở đây đâu! Tao bây giờ chỉ biết ‘thanh thản, An Lạc, Vô Sự’ thôi.” Đừng có để ý dao động, các con sẽ yên ổn, cứ giữ cho nó ‘thanh thản, An Lạc, Vô Sự’.
Thì các con sẽ thấy, nó có hai cái lớp. Lớp ‘đau’ nó nằm dưới, cái lớp ‘thanh thản’ nằm trên. Hễ lớp thanh thản nó nhiều thì cái lớp đau nó lần giảm xuống, nó mất, con hiểu không? Làm sao mấy con cũng thấy. Đầu tiên mấy con thấy cái lớp đau, cái lớp thanh thản lặng im gần mất: “Tao bảo là thanh thản là thanh thản chứ không phải được chú ý cái đau nha! Chỉ biết thanh thản thôi!” Con chỉ nhắc nó như vậy thì nó sẽ thanh thản, mà nó thanh thản mấy con lắng nghe thử coi, rõ ràng là cái thanh thản nằm ở trên, cái đau nó nằm ở dưới rồi.
Các con nhắc nó nữa: “thanh thản nghe, đau mặc nó, đừng có sợ. Chết, nhất định chết tao cũng thanh thản, chứ tao không có ngán đâu.” Con cứ làm già như vậy là nó sợ, nó phải rút thôi. Bởi vì đức Phật nói: “Thọ là vô thường.” Nó đâu có thường đâu mà sợ, nó đến rồi đi, nó là Nhân Quả mà, nó đến rồi nó đi.
Cũng như con ho vậy đó, bây giờ con ho, cứ uống thuốc, uống thuốc thì uống thuốc, đừng có sợ, không phải uống thuốc là phạm với Pháp đâu. Pháp là nó hỗ trợ cho thuốc, thuốc cũng hỗ trợ cho Pháp. Vì cơ thể mình chưa đủ đạo lực, các con hiểu chưa? Mình tu chưa đủ đạo lực thì các con cứ uống thuốc. Chứ đừng nói: “Tôi tu, tôi không uống thuốc.” Không phải đâu!
(22:19) Mà nếu các con mạnh hơn nữa, các con nói: “Tao không uống thuốc cho mày chết.” Nó cũng sợ, bệnh nó cũng đi nữa, cái nghiệp nó chưa tới không sao nó giết mấy con. Nhân Quả chưa hết, nó không làm sao nó giết mấy con được, nó bắt buộc nó phải thua thôi, phải không? Các con nhớ kỹ những lời Thầy dặn, mấy con đừng có dao động.
Mà khi nó đau quá: “Thầy ơi, cứu con đi Thầy! Con đặt biệt khổ lắm rồi.” Vì đau quá đó, các con kêu thì lúc bấy giờ, các con kêu rồi thì cái Tín Lực của các con nó hiện ra. Bởi vì con tin Thầy rồi, mình gọi là mình đã tin Thầy rồi. Mình kêu cứu là mình tin nơi Thầy rồi mình mới kêu.
Chứ mình không tin, mình không kêu, con hiểu không? Mình tin người nào giúp mình được mình mới gọi người đó: “Anh bạn ơi, anh giúp dùm tôi.” Tại mình tin người đó. Mà người đó không cứu được mình thì mình đâu có tin, con hiểu chỗ đó không?
Lòng tin của con, nó hiện ra, nó bảo vệ cho con thanh thản liền tức khắc, thì con tiếp nhận cái ‘Từ Trường thanh thản’ ở bên ngoài của Thầy, của chư Phật. Thì lúc đó cái thanh thản của con nó mạnh, nó cao lên, cái cảm thọ đau nó dịu xuống. Thầy nói các con gọi một cái là mấy con thấy cái bệnh mấy con nó lui xuống. Cái Tín Lực nó mạnh lắm. Cho nên luôn luôn lúc nào, khi mà nó ngặt nghèo quá thì mấy con gọi. Mà không ngặt nghèo thì không cần, mấy con chỉ lấy sức của mình tự chiến đấu nó thôi.
Mà khi mà ngắc nghèo quá, sức của mình không có thể vượt qua được thì các con gọi Phật, gọi Thầy. Thì lúc bấy giờ gọi rồi: “Tao có Phật, có Thầy, tao nhất định không sợ mày đâu, mày sẽ thua.” Tinh thần của con, nó vững lắm, nó vững thì nó đẩy lui cái đau khổ của mấy con, mấy con nhớ chưa?
Còn bệnh đau thì mấy con cứ uống thuốc, thay vì mấy con uống mười viên thì mấy con uống năm viên nó hết bệnh. Nó giảm xuống có gì đâu, nó ít tốn, chứ không có gì đâu mà sợ, các con nhớ kỹ nha!
Chứ đừng, khi mà mấy con không uống thuốc, mấy con dùng Pháp, gia đình mấy con lo lắm. Còn mấy con uống thuốc: “Tao cũng uống thuốc, chứ nó hết hay không hết tao cũng tu, tao đẩy lui thêm chứ có gì đâu!” Gia đình mình nó cũng yên tâm, con cái mình cũng yên tâm, vợ con yên bụng, nó thấy: “Ông đau thì ông cũng uống thuốc mà, đâu có gì đâu mà lo.”
(24:02) Nhưng không ngờ là mình uống để đối tượng của mình, gia đình mình yên ổn và đồng thời thì mình nỗ lực, mình tu thì cái này làm cho mình yên mình tu mấy con. Khéo léo, thiện xảo mà mình tu.
Chứ Pháp Phật nó là Thánh dược, nó không phải như là thuốc thường nữa đâu, nó là Thánh dược. Nhưng mà vì mình muốn gia đình của mình an ổn, cho nên mình cũng lấy thuốc cho mọi người thấy tôi uống đàng hoàng. nhưng đó là mình biết cái thân mình đâu là mình vô trong cái phòng của mình rồi. Ngồi sừng sững lên mà tác ý đuổi, cứ bàn tay đưa ra, đưa vô là đuổi bệnh đó mấy con.
Mạnh mẽ lên mấy con, đừng sợ chết mấy con! Sớm muộn rồi mình cũng chết chứ không có gì. Nhưng mà: “Tao chết trong Pháp chứ tao không chết trong bệnh đau đâu.” Nhớ lời Thầy nói: “Chết trong Pháp chứ đừng chết trong bệnh đau. Chết trên bồ đoàn chứ không chết dưới bồ đoàn. Tao chết ngồi chứ quyết định không chết nằm” , các con nhớ không? Đau quá mấy con nằm, mấy con chết nằm thì giống như thiên hạ hết. Còn bây giờ con chết ngồi, nó vững vàng lắm mấy con. “Tao chết ngồi chứ tao không chết nằm đâu. Tao ngồi đây tao chết”, thì bệnh nó chạy mất, nó rất sợ mình ngồi lắm.
Cho nên Thanh Quang, mấy con biết không? Thầy bảo, nó tăng xông lên như vậy, nó chóng mặt như vậy, trời đất quay cuồng như vậy đó, mà Thầy bảo ngồi là ngồi không được nằm. Thay vì nằm cho nó đỡ, ngồi nó quay thì kệ nó. Cứ tác ý đuổi nó ra, đừng có sợ, chết bỏ. Cuối cùng nó, huyết áp nó tụt xuống, nó không tăng lên nữa, nó giảm xuống liền.
Mạnh mẽ, gan dạ, đừng có sợ! Phật pháp là Thánh dược rồi, mà Tứ Niệm Xứ là Thánh dược đó mấy con! Nó đẩy lui hết, không còn nữa. Cho nên hôm nay Thầy nói mấy con, cái băng này còn thu thì mấy con giữ nó lại để mỗi lần mở ra mấy con nghe, nó sách tấn mấy con dữ lắm mấy con. Mỗi đứa về sao một băng, để dành khi gặp trường hợp mở băng ra nghe. Thầy nhắc ở trong đó, “Tao nghe rồi nhất định tao chết ngồi chứ tao không chết nằm đâu. Tao chết ở trong Giới luật Phật chứ tao không chết phi Giới luật đâu.” Do đó tinh thần, nghị lực của con mạnh mẽ lắm con. Nó vượt qua tất cả những cái chướng ngại hết, nó đem lại sự bình an cho con rất lớn. Nhớ!
(26:24) Rồi cánh tay của mấy con, đó là những phương pháp đưa ra và cái hơi thở khi mà đưa cánh tay ra không được thì cái hơi thở của con cũng là phương pháp đẩy lui bệnh đó mấy con, nhớ nương vào nó!
Thì những cái điều kiện mà Thầy dạy cho mấy con là chuyển tất cả những nghiệp khổ mấy con. Mấy con sẽ không còn khổ nữa. Nhớ lời Thầy dạy mấy con!
Đây là ‘Pháp thanh thản’, là cái tâm phải thanh thản, bất động. Lúc bấy giờ mấy con mới tiếp nhận được sự thanh thản, bất động của chư Phật, của Thầy. Bởi vì Thầy luôn luôn lúc nào Thầy cũng thanh thản. Không có ai làm Thầy động được, không ai làm sao mà tâm Thầy động được, không ai nói gì mà Thầy động hết. Tâm Thầy bất động, tức là nó phải ‘Thanh Thản, An Lạc, Vô Sự’. Mà khi mấy con giữ được tâm bất động của con thì con tiếp nhận được tâm của Thầy. Thầy trò mình đồng nhau.
Bất quá thì mình chết, mình cũng gặp Thầy rồi chứ sao? Ai mà chết mà gặp cha mình không phải mừng sao? Ai mà chết không được ở gần bên Phật thì thà là chết ở gần Phật có sướng hơn không, phải không? Con hiểu mình theo Phật, được ở dưới chân Phật, được theo bên Phật ở thì không phải khỏe hơn sao? Nó đâu còn khổ nữa. “Vậy cho mày chết, tao theo Phật, tao giữ thanh thản thì tao theo chứ còn chỗ nào nữa.” Nói như vậy, Thầy đã vẽ ra cho con thấy được cái tương ưng, nó cụ thể và nó rõ ràng thì các con sẽ tự cứu mình được. Nếu cái nghiệp nó chưa hết, mấy con sẽ mạnh khỏe, bình an. Mà nghiệp nó hết mấy con cũng sẽ vào với Phật. Có mất phần ở chỗ nào đâu?
Cái thân này để làm chi? Nó bất tịnh, nó hôi thối, nó mất công ăn, mất công ngủ, mất công thức, nó đủ thứ bệnh tật chứ bộ sung sướng lắm sao! “Chết được tao chết quách cho rồi”, mình đâu cần, tiếc nó phải không mấy con? Mà chết là được về với Phật, không phải hạnh phúc sao? “Tao đâu đi xuống địa ngục, tao đi lên lầu thang, chứ đâu mà sợ”, có phải không mấy con?
Không lẽ bây giờ mình chết rồi, mình vào trong cái bụng mẹ, mình nằm trong đó. Trời đất ơi! Nó chật chội, nó cực khổ mới chết chứ. Còn bây giờ: “Tao chết là tao thảnh thơi, tao ở không gian vũ trụ, rộng mênh mông”, không sướng sao? Trời đất ơi, khỏe hơn chứ, con hiểu chưa?
(28:22) Cái băng này nhắc nhở mấy con đó! Mấy con nhớ rồi phải không? Do đó cứ ‘Thanh Thản, An Lạc, Vô Sự’ và đồng thời cánh tay đưa ra, đưa vô là cánh tay đẩy bệnh. Nếu mà các con đưa tay ra vô mà không được nó mỏi hoặc là nó như thế nào, các con đưa ra không được thì dùng hơi thở. Các con còn thở mà, dù là hơi thở như thế nào nó cũng vẫn còn, bởi vì mấy con còn sống là còn thở, chừng nào hết thở thì nó mới hết. Thì mấy con sử dụng hơi thở.
Phật tử: Thưa Thầy trên thân để hồi phục thân?
Trưởng lão: Cũng hơi thở. Cho nên hơi thở ra là mấy con sẽ ….
Còn bây giờ về vấn đề hiện giờ mấy con tu mà gặp hôn trầm, thùy miên thì mấy con phải đi Chánh Niệm Tỉnh Giác. Mấy con đi: "Đi tôi biết tôi đi" chứ mấy con đừng có đi Thân Hành Niệm, nó vất vả lắm. Mình chỉ đi, các con bước chân hơi thẳng thẳng một chút để nó có cái cảm giác, để mình nhận cái bước chân của mình, để mình tỉnh đó mấy con! Mình đi thẳng cái lưng, bước thẳng, thẳng… bước thẳng xuống, mình cứ đi hoài. "Tao cho mày ngủ, tao đi cho mày ngủ, mày ngủ rồi mày té.” Con cứ nhắc: “Tao cho mày ngủ, tao đi cho mày ngủ, mày ngủ là mày phải té, mày phải chết thôi, tao cho mày ngủ". Nó sợ chết, nó không dám ngủ đâu.
Thật sự con thấy cái tâm của mình nó nhát lắm. Khi nào nó buồn ngủ, con cứ đi bên hồ mà nhỏ như vậy, ở dưới này là nước, mà trên này con cứ đi đi, nó không dám ngủ, nó ngủ nó sợ té xuống dưới. Con cứ đi theo bờ sông, mà đi theo đường mà nó thấy ấy, con đi, nó không dám đâu.
Thầy Chân Thành hồi đó, cái kênh này nó có nước, mà thầy Chân Thành nói, nó khôn lắm nó lủi trong hàng rào chứ nó không dám lủi…Thầy nói: "Tao đi mé bờ kinh cho mầy ngủ, mày lủi xuống, màu lạnh cho mày ớn". Nhưng mà nó khôn lắm, nó đi nó ngủ, nó cứ lủi vào hàng rào chứ không dám lủi ra ngoài, con đủ biết cái tâm khôn chứ đâu phải nó không khôn. Nó khó lắm chứ đâu phải không? Thầy Chơn Thành, bây giờ thầy phá hết rồi, thầy không còn buồn ngủ nữa, hết buồn ngủ rồi nhưng mà hồi đó nó ghê gớm lắm. Đi cái chân này, đá chân kia nó ngủ, nó ngủ như vậy đấy. Mấy con chưa biết nó đâu, nó dữ lắm.
(30:17) Cho nên vì vậy, mình phải nỗ lực mình đi kinh hành là mình sẽ phá. Mình khéo léo, mình đi bước chân hơi mạnh mạnh một chút. Mình đi: “Tao cho mày ngủ, tao cứ đi hoài, chừng nào mày hết ngủ thôi.” Nó rụt, khi mà nó qua cái cơn ngủ rồi nó tỉnh một cách kỳ lạ lắm. Nó qua cái cơn rồi nó không lừ đừ. Từ cái thớ thịt con nó tỉnh, ở trong cái thớ thịt, các cơ nó tỉnh ra. Chứ nó không phải là nó làm ể oải, nó làm theo kiểu nó lười biếng đó. Thầy nói cái thân nó buồn ngủ là nó lười biếng, còn cái tâm nó gục tới gục lui là nó ngủ đó. Khi tỉnh thì cả cơ thể đều tỉnh hết, tỉnh rõ ràng. Cho nên khi mà con vượt qua được cái hôn trầm rồi, nó tỉnh lắm, chừng đó mình mới thấy được tỉnh giác.
Bây giờ mình tập tỉnh nhưng chưa tỉnh đâu. Nhưng chỉ có đi kinh hành mới phá. Đừng có dùng cái gì phá hết, đừng có đi rửa mặt, đừng có dùng cái gì khác, đừng có chạy nhảy, đánh võ này kia, đừng có múa may… Cứ đi đúng theo pháp Phật, không có đi sai pháp Phật, đó mình làm đúng pháp Phật. Còn mình ra mình đánh đường võ, đường quyền hoặc là tập thể thao hoặc tắm này kia, đó là ngoài pháp Phật! Còn mình đi kinh hành đó là trong pháp Phật.
Mà còn nếu mấy con còn sức khỏe thì mấy con đi pháp Thân Hành Niệm, mấy con biết pháp Thân Hành Niệm chưa? Tác ý từng cái lệnh của nó rồi mấy con đi. Thí dụ như bây giờ:
“Dở gót lên!” Thì mới dở gót lên.
"Dở chân lên!”
“Đưa chân tới!”
“Hạ chân xuống!”
“Hạ gót xuống!” Từng hành động mấy con tác ý rồi mới là làm, làm chậm chậm, chứ đừng làm nhanh.
“Dở gót lên!” Từ từ mình mới dở lên.
“Dở chân lên!” Từ từ dở lên.
“Đưa chân tới!” Đưa tới.
“Hạ chân xuống!” Hạ chân xuống.
“Hạ gót xuống!” Hạ xuống. Từ từ làm chậm chậm, tập ít thôi!
Rồi mấy con làm như vậy, mấy con ra lệnh, mấy con tác ý lớn tiếng đi. Trong khi nó buồn ngủ, mấy con phải la lớn tiếng.
(32:10) Thí dụ như nó buồn ngủ con bảo: “Hôn trầm, thùy miên là si. Mày cút đi!” Con la cho lớn như vậy, nó rung cái thân con, nó tỉnh. Con la nó cũng tỉnh, la cho lớn nó tỉnh, chứ con đừng có nói nhỏ nhỏ, tác ý nhỏ nhỏ nó không tỉnh đâu. Con la cho lớn: "Hôn trầm, thùy miên cút đi!" La “Cút đi!” nó rung cái thân con, nó tỉnh hà, nó không buồn ngủ. Cũng là cách thức để phá nó, mình bảo: “Cút đi!”. La lớn vậy cái thân của mình cho tỉnh lại, nó không còn lừ đừ, đó là cách thức phá đó con.
Cho nên hôn trầm, thùy miên, con nghe cái thất người ta đi, người ta tác ý lớn tiếng là biết người này đang buồn ngủ, thì mình đừng có nói, mình đừng có nghĩ: “Ông này tu sao mà la lớn quá, tác ý lớn quá trời.” Ông ta đang buồn ngủ, mai mốt mình buồn ngủ mình cũng tác ý như vậy. Nhưng mà ông ta tác ý một hồi, ông hết, ông không tác ý nữa là biết ông này đã phá được buồn ngủ rồi. Cho nên mình cảm thông nhau được cái chỗ đó, mình ở gần thất: “Người này đang bị hôn trầm, thùy miên dữ!” Tác ý dữ như vậy là ông đó, mình biết liền.
Cho nên thí dụ như mình nghe trong thất ông này ngồi tu, ông la: “Cút đi!”. Ông này buồn ngủ rồi, mình biết liền vì ông la như vậy, nó động cái thân ông, nó làm ông tỉnh, để ông tiếp tục, ông tu cho có chất lượng chứ không khéo nó lờ mờ, lờ mờ rồi nó ngủ.
Thì mấy con cũng lấy, rút tỉa từ những kinh nghiệm đó thì mấy con sẽ phá được cái si của mình, cái lười biếng của mình, những trạng thái như vậy, nhớ chưa? Mấy con nhớ hết, Thầy trang bị cho các con đủ cách phá mà, đủ cách mấy con phá hết, giặc sinh tử nó đến nó hiện ra cái tướng nào là mấy con đập dẹp xuống hết, không sợ gì hết. Cho nên mấy con sẽ thắng.
Mà nếu có gì khó hơn, những Tưởng gì mà nó hiện ra, các con mau mau gọi điện thoại cho Thầy, để Thầy xác định con ma này, nó thuộc loại thứ nào đây, thứ này là thứ thượng hay thứ hạ đây? Nếu mà thứ thượng thì trị theo thứ thượng, thứ hạ trị thì theo thứ hạ, con biết không? Tưởng là thứ ma Tưởng, ngồi đây mà cái lỗ tai nó nghe Phật nói, nghe thinh tưởng đó là thứ thượng rồi. Ngồi đây mà thấy ánh sáng hào quang, đó là thứ thượng rồi đó, chứ không phải thứ hạ đâu!
(34:14) Cái thứ này thì phải mau mau gọi Thầy, thì lúc bấy giờ Thầy giảng cho con đập phá nó xuống, nó thuộc về ma Tưởng, nó là thiên ma đó. Nó thuộc 18 cái loại tưởng: Sắc, Thanh, Hương, Vị, Xúc, Pháp. Ngồi đây mà nghe cái mùi thúi quá trời nè! Ai mà làm cái gì vậy? Đó là, coi chừng nó là ma Tưởng, Hương Tưởng đó con! Hoặc ngồi đây mà nghe thơm ngào ngạt, trời đất ơi! Ngồi đây mà nghe người ta nấu mì mà nghe nó thèm ăn quá trời! Đó là ma Tưởng dục đó con, nó làm cho mình đói bụng đó, nghe cái mùi sao nó ngào ngạt, nó muốn thèm ăn quá! Ông bà nào mà ở gần đây nấu hủ tiếu hay nấu mì gì đây mà nó thơm quá vậy? Đó cũng là ma đó con, ở đây làm gì có chuyện đó, con hiểu không? Mà khi nghe vậy đó là Hương Tưởng đó con, tưởng dục để tâm mình, tâm thèm ăn, cho nên các con biết nó là ma đó, ma thứ thượng đó, chứ không thứ hạ đâu. Vì vậy Thầy căn dặn cho mấy con hết rồi.
Khi nào có những cái điều kiện mấy con tác ý đuổi không được thì mấy con gọi cho Thầy, thì Thầy sẽ trợ giúp mấy con sẽ diệt con ma đó liền, chứ không để cho nó ở trong cái đầu của mấy con, hiểu chưa? Như vậy mấy con mới vượt qua cái khó, có Thầy mà. Chừng nào Thầy mất rồi thì thôi, chứ có Thầy thì lúc nào mấy con gọi cũng có Thầy, Thầy giúp cho mấy con. Mấy con đau bệnh, mấy con gặp ma chướng, mấy con làm chướng ngại trên con đường tu, mấy con ôm pháp không được, mấy con gọi Thầy. Thầy sẽ trợ giúp cho mấy con phá đi, để cho mấy con ôm chặt pháp mấy con đi.
Cũng như ma nó lên, nó chiếm đoạt cái bè của mấy con rồi. Nó xô con rời khỏi cái bè, nếu mà con không gọi Thầy, nó đạp mấy con xuống biển. Nó ôm cái bè của mấy con chứ nó đâu để mấy con ôm bè phải không? Con sẽ mất cái phao tức là mất Pháp rồi còn gì, con hiểu không?
(36:20) Đau quá con cứ ôm cái đau mà quên Pháp rồi thì nó đã đáp xuống biển chứ còn gì, con hiểu chỗ đó không? Cho nên gọi Thầy, giữ thanh thản, Thầy tiếp nhận, Thầy giúp mấy con ôm lại phao, thì cái bệnh này nó giảm xuống, thì ma nó chạy mất, con hiểu chưa? Đó như vậy đó, để giúp mấy con vượt biển, ôm phao vượt biển đó mấy con. Cuộc đời của mình, mình đang đi trên biển nghiệp mà, cái thân của mấy con là cái nghiệp rồi, mà cái thân là biển nghiệp đó mấy con, nó không dễ đâu.
Đã là biển mà nó đâu phải một chút mình qua được bờ đâu, nó biển thì bờ đâu có thấy được. Cho nên các con bơi giữa biển, chưa phải đến bờ đâu, mà nếu mà không có Thầy thì mấy con sẽ bị chìm xuống biển chứ làm sao mấy con đến bờ được, con hiểu chưa? Nó là biển nghiệp, mà cái thân của con là biển nghiệp đó, nó khó lắm chứ không phải dễ đâu! Cho nên Thầy dạy mấy con vượt biển. Vược biển nghiệp mà qua bờ bên kia thì phải có nhờ cái năng lực, từ trường của chư Phật, của những người tu chứng, người ta hỗ trợ cho mình, mình mới vượt biển, mình mới vượt sóng mình qua.
Chứ còn không khéo, con thấy cái đau cũng là một trong những đợt sóng ghê lắm, sóng Thần đó mấy con, nó giết mấy con biết bao nhiêu không? Mà cái thân của mấy con là sóng Thần chứ nó không dễ đâu. Khi nó không đau thôi, nó không buồn ngủ thì thôi. Mấy con thấy nó buồn ngủ là mấy con thấy đợt sóng đó nó giật mình, lôi mình nằm xuống ngủ, nó không để cho mình ngóc cái đầu đậy đâu, nó ghê gớm lắm chứ không phải dễ đâu. Mình có đương đầu với hôn trầm, thùy miên, mình đương đầu với vô ký, mình đương đầu với bệnh khổ, mình mới biết nó khó chứ không phải dễ. Nói, Thầy thì nói dễ vậy đó nhưng khi mà đương đầu với nó, chống với nó, không phải là chuyện dễ đâu.
Mấy con không đủ nghị lực, mấy con thắng không nổi đâu. Mấy con không có đủ niềm tin ở Thầy, ở Phật, mấy con không thắng nổi đâu, mấy con nhớ chưa? Cho nên gì vậy mà phải nỗ lực tận cùng, chết bỏ, nhất định là chết trên bồ đoàn như hồi nãy Thầy nói, không chết dưới bồ đoàn. Đệ tử của Thầy là chết gan lắm! Không có đứa nào mà hèn nhát, hèn nhát là mình không phải con của Trưng Vương Triệu Ẩu, không phải cháu bác Hồ, các con hiểu chưa?
(38:13) Mình là con của những bậc anh hùng của đất nước này thì phải là anh hùng chứ không có chịu thua, các con nhớ chưa? Mấy con chết mà nằm xuống là mấy con chết hèn. Không xứng đáng là đệ tử của Thầy đâu, không có xứng đáng là con cháu của Quang Trung, Trần Hưng Đạo đâu? Mấy con nhớ kỹ, cho nên theo Thầy tu là phải gan dạ như Phật, như Thầy, chết bỏ đó.
Đó là biển nghiệp của mình rồi, mình không chịu khó mà vượt qua thì mình sẽ bị chìm. Cho nên ở đây, Thầy dạy thực tế, trực tiếp, hẳn hoi, đánh mặt trận sinh tử. Cho nên những pháp mà Thầy dạy, mấy con nhớ kỹ đó là những phương pháp chiến đấu. Mà nếu mấy con mà rời pháp ra thì mấy con, mình đi đánh giặc, mình bỏ súng, lấy gì mình đánh. Những cái pháo, những cây súng, mấy con đánh giặc mà mấy con bỏ Pháp ra rồi, tức là mấy con bỏ vũ khí rồi, đầu hàng đó!
Cho nên ôm chặt Pháp, tức là ôm chặt súng mà bắn, chết bỏ. Chết mà cũng phải giải phóng chứ không có đầu hàng. Các con biết không? Bao nhiêu người đổ xương máu trên trận Điện Biên Phủ, con hiểu không? Bao nhiêu những binh sĩ, những người dân Việt của mình, những người chiến sĩ bỏ thân trên Điện Biên Phủ mới đuổi được giặc Pháp chứ đâu phải dễ.
Các con hiểu điều đó mà bây giờ bao nhiêu sức lực của mình phải tập trung diệt giặc sinh tử chứ! Các con đầu hàng trước à! Các con hiểu không? Cái gì đi nữa, mình muốn thành công cái gì đi nữa thì phải đổ mồ hôi, nước mắt, máu của mình chứ!
Giải phóng đất nước của mình là giặc thường, giặc Pháp, giặc Mỹ thôi, nhưng mà giải phóng giặc sinh tử của mình là giải phóng nghiệp, mình phải chuyển nghiệp của mình thì nó phải gấp trăm ngàn lần giặc Pháp, giặc Mỹ chứ, có phải không? Nếu mấy con nhát gan thì mấy con đầu hàng giặc rồi thì nó muốn làm gì nó làm? Nó là nó muốn bảo con chết là chết, nó bảo con sống là sống, bệnh là bệnh, nó bảo đau là đau, mấy con chịu hết, bởi vì mấy con bị lệ thuộc nó rồi.
(40:19) Còn như Thầy làm sao lệ thuộc nó: “Mày giỏi vô đây. Tao cho mày một phát là mày đi đời”, phải không? Mấy con tập như Thầy vậy đó. Đó là cái điều Thầy khích lệ, sách tấn mấy con qua cái gương hạnh của Thầy, nhất định chết bỏ chứ không đầu hàng giặc sinh tử đâu. Vượt biển nghiệp mà, không có đầu hàng cái biển nghiệp này đâu.
Thầy cũng mang thân như mấy con chứ Thầy có khác gì đâu! Nhưng mà sao Thầy vượt được, con cũng mang như Thầy tại sao không vượt được? Mấy con cũng thanh niên chứ bộ. Phụ nữ kia người ta cũng vượt được, con thấy Trưng Vương, Triệu Ẩu không, người ta cầm quân người ta đánh giặc như thường chứ đâu có thua ai.
Mình có những anh hùng, anh thư rõ ràng mà, tại sao mình hèn, mình con cháu của các vị đó mình phải mạnh chứ. Đây là mình đánh giặc sinh tử mà, con hiểu chưa? Giải phóng quê hương của mình làm chủ giặc sinh tử không phải sướng hơn sao. Như Thầy bây giờ làm chủ rồi, giặc Thầy im rồi, đuổi nó đi rồi. Còn mấy con chưa đuổi nó, mấy con đang bị cai trị đó.
Như vậy ráng mấy con, cuộn băng này, khi nào mở nó ra nó sách tấn mấy con dữ lắm. “Tao nghe Thầy tao nhất định là chết bỏ”. Nó có giá trị lớn lắm, con nhớ kỹ, Thầy nói thì nó thường vậy chứ nó sách tấn mấy con ghê gớm lắm, phải ráng mấy con!
Phật tử Nguyên Tánh: Con kính bạch Thầy là chúng con càng tu càng thấy cái vĩ đại, sau khi Thầy đạt được cái cảnh pháp, đắc Đạo để cho chúng con học theo Thầy. Bản thân con lành được, đúng hôm nay ba tư bệnh. Con nghĩ rằng con chỉ giữ giới mà lành thôi chứ còn không phải là có cách đuổi gì khác! Cho nên cái phương pháp mà vừa rồi, mấy năm trước con giữ được. Tu đúng là hai giờ sáng con dậy, con không ngủ. Nhưng bây giờ con bị hôn trầm mạnh, bây giờ con không biết tính thế nào, nếu tuổi như con, con cũng nhiệt huyết như Thầy, con cũng mạnh mẽ, chết bỏ, vẫn cứ giữ có được không Thầy? Coi như vẫn cứ giữ, ngày nào con cũng thọ Bát Quan Trai và có thời gian thì con cứ thọ như thế mãi có được không Thầy?
Trưởng lão: Được đó con.
(42:09) Phật tử Nguyên Tánh: Theo con thì có lẽ do mình ăn hơi nhiều thành ra hôn trầm mạnh, giờ con giảm cái ăn xuống được không?
Trưởng lão: Cũng được, giảm xuống được, không có sao đâu. Hôn Trầm nhiều, con ăn vừa thôi, đừng có ăn ít quá thì cơ thể con bị kiệt. Nó vừa đủ, mình ăn có một bữa, vừa thôi đừng ăn quá, ăn trừ hao thì không có được, ăn trừ hao là bị hôn trầm, do đó con ăn vừa. Rồi bắt con đầu tập đi Chánh Niệm Tỉnh Giác là con sẽ phá sạch tụi nó. "Tao Cho Mày Chết Đi!" có bao nhiêu đó thôi. Thầy dạy cái này, khi đó trong cái băng ‘Đi phá hôn trầm, thùy miên’, là con đi Chánh Niệm Tỉnh Giác, là con sẽ phá được. Bền chí ôm cái pháp đó đi, cuối cùng rồi nó phải thua thôi.
Phật tử Nguyên Tánh: Bạch Thầy là con thấy ‘năm hơi thở và đi nhẹ nhàng hai mươi bước’ của Thầy phá hôn trầm rất tuyệt vời. Nhưng nghe bảo là tu sáu tháng như thế rồi sau này không dùng nó. Hôm nay con bị hôn trầm con dùng lại được không Thầy?
Trưởng lão: Có hôn trầm thì mình dùng nó không có hôn trầm thì bỏ, con hiểu không? Chứ mình tu rồi, bởi vì tu nó cũng như là vũ khí của mình: “Cần thì tao lấy ra tao bắn mày, không cần thì tao để, tao cất chứ không phải là tao không có tu. Nghĩa là bây giờ nó buồn ngủ, hôn trầm, tao không dùng cái này thì làm sao tao hết được, mà còn thì tao dùng nó, mà mày hết thì tao dẹp, cất kho đó chứ tao chưa phải quăng đâu”, con hiểu không? Đặng mình tu cái pháp khác, nhưng mà nó hiện ra, nó phá mình thì phải dùng vũ khí này mà diệt nó chứ, đâu phải bỏ, con hiểu chưa? Cũng như bây giờ con dùng cánh tay này mà thân con không đau, con đâu có cần dùng nó đâu, mà nó đau, tao dùng đẩy đấy, tao không có tha đâu! Tao tập rồi, tao quen cái này rồi, con hiểu chưa?
Tất cả những pháp khác đều là tập luyện, coi như là một sĩ quan ở trong quân trường rồi. Khi mà ra chiến trận, giặc nó áp dụng cách thức chiến đấu như thế nào thì tao sử dụng vũ khí đó tao đánh, bởi vì tao học hết rồi, con hiểu không? Chiến thuật, chiến lược nào tao cũng học hết rồi mà khi mà mày ló mặt nào ra thì tao biết dùng cái đó tao đánh. Tao học sẵn đây rồi chứ tao chưa học đâu mà tao sợ, con hiểu không? Nhưng đâu có phải tao tập hoài nó đâu, tao tập trong quân trường thôi! Nhưng mà khi ra tác chiến đúng rồi thì dùng nó tao diệt, các con hiểu chỗ đó chưa? Cho nên không phải bỏ, các con hiểu không? Cho nên thời giờ khác con tiến tới con tu pháp khác, nhưng mà nó ló cái mặt ra là dùng cái pháp cũ diệt. Nó là như vậy là không có mất gì, các con hiểu rồi phải không!?
(44:37) Phật tử Nguyên Tánh: Con bạch thầy con nghĩ là bệnh là do nghiệp, cho nên tất cả là do nghiệp cả cho nên bây giờ con không uống thuốc nữa, một năm nay con không uống thuốc nữa.
Trưởng lão: Đúng rồi. Nếu con không uống thuốc, con giữ Giới, chuyển nghiệp con. Con đọc cuốn Văn Hóa Truyền Thống tập hai, mười bảy điều lợi ích của Giới. Thân có bệnh đau, giữ Giới luật nghiêm chỉnh, ước nguyện là sẽ hết đau. Giới luật nghiêm chỉnh là hết đau, con thấy chưa? Con đọc cuốn đó rồi con mới thấy Giới luật nó tuyệt vời lắm con!
Phật tử Nguyên Tánh: Bạch Thầy con không uống thuốc mà đôi khi vợ con cứ sợ, con giả nói dối là con đã uống rồi có được không Thầy?
Trưởng lão: Thật sự ra nói dối thì không được con! Tao uống thuốc rồi nói như vậy, đừng có nói. Nhưng mà mình cũng lấy thuốc ra để đây cho nó thấy mình đang uống thuốc, nhưng mà uống hay không thì lát nữa tao cất. Mình khéo, thiện xảo thôi chứ không kéo mình nói láo thì không được, mắc tội, bởi vì Giới luật mà, con thấy không? Mình giữ Giới mà mình lại nói láo thì bị kẹt trong Giới rồi, không có được. Cho nên con cũng đem thuốc ra để cho nó thấy, nhưng mà để từ từ tao uống, không có lật đật rồi chừng nó đi vắng rồi mình đem dẹp.
Uống thuốc, bệnh này nó hết thì bệnh khác nó tới. Cái bệnh của con mà con uống thuốc, hết cái bệnh đó rồi là có cái bệnh khác. Bởi vì cái thuốc trị bệnh này mà nó lại làm hư chỗ khác, nó nguy hiểm cho mấy con lắm. Cho nên không cần uống thuốc gì hết, chỉ cần ôm pháp thôi!
(46:21) Thầy nói như thế này, nếu thật sự ra tai nạn giao thông gãy tay, chân. Các con lấy cây bó cứng tại chỗ gãy, tại mình cục cựa thì nó trật, mình bó cho chặt cứng, đừng để chân nó dính nhau lại, mấy con dùng tác ý, mấy con tác ý nó liền trở lại hết, khỏi cần gì hết con. Cái phương pháp tác ý của Phật, nó có sức đề kháng rất mạnh, nó làm cho những gì trên thân của nó phải lành lặn trở lại, nhưng tại mình yếu, mình sợ rồi mình lo cái này, lo cái kia, đừng có lo cái chuyện đó.
Phật tử Nguyên Tánh: Bạch Thầy là sự chiến thắng thân nghiệp thì phải chết sống với nó. Nhưng nghiệp của gia đình, bà con quyến thuộc, cha mẹ, anh em như thế nào thưa Thầy?
Trưởng lão: Mình tu nó chuyển dần con! Nó giảm bớt những nghiệp chướng ở trong gia đình của mình. Con nỗ lực con tu, biết nhẫn nhục, tùy thuận, sống đúng Giới luật, họ nói gì thì nói. Nhưng lần lượt nó ảnh hưởng tốt cho gia đình con. “Trời ơi ông tu hay quá, ba tôi bây giờ ông hiền quá!” Những cái hạnh hạnh sống của con, mà ông không bao giờ, ông đau, ông rên la, ông cái này, cái kia. Nó lạ lùng, từ đó nó ngạc nhiên tức là con chuyển Nhân Quả gia đình con, nó đúng chánh pháp. Mấy con cứ tự nhiên, mình sống đúng giới hạnh, tu tập đúng pháp Phật, tự nó đi chuyển cả gia đình của mình thuận hết, nó tốt hết. Sau này các con mình nó trở thành người tốt hết, các con yên tâm.
Các con đừng nói ba tu như vậy, tụi bay đọc sách này mà tu. Đừng có biểu nó vậy! Nó chưa có ngộ, chưa có hiểu đâu, nó không có làm đâu. Nhưng mà con làm được rồi bắt đầu nó theo, bắt chước mấy con, nó ảnh hưởng như vậy đó con. Cho nên kệ nó, đừng có nói gì nó, đừng có dạy, mình cũng không làm thầy nó được đâu, con hiểu không? Mặc dù mình làm cha nó được chứ không làm thầy được đâu, bảo nó tu, nó không tu đâu. Mình bảo nó ăn chay, nó không ăn chay đâu. Nhưng mình ăn chay, ăn ngày một bữa, nó thấy ông già ăn ngày một bữa sao ông khoẻ quá trời thì lúc đó nó bắt chước con. Còn nó ăn, cho nó ăn đủ thịt, cá, ăn này kia mà nó cứ đau hoài. “Trời đất ơi ông già ăn kiểu này mà mạnh, mình ăn vầy mà mình bệnh”, từ đó nó thay đổi mấy con.
(48:21) Các con yên tâm đi, các con cứ giữ đúng Giới luật của Phật, cơ thể các con nó sẽ mạnh khỏe, chứng minh cho tụi nó thấy, trong gia đình mình thấy, anh em mình thấy. Từ cái thấy của họ, nó thực tế, bắt đầu họ mới hướng về Phật pháp. Nó hướng dẫn, mình dạy người ta mà không có dạy Đạo chỗ nào hết. Mình dạy bằng cái thân hành, kêu là thân giáo đó, cái đó nó thực tế lắm mấy con, dạy bằng thân giáo.
Gia đình thấy mình ăn ngày một bữa họ không chấp nhận đâu, nhưng mà bắt đầu mình muốn thuận với gia đình thì trong một tháng, ba ngày, bốn ngày: “Ba thọ Bát Quan Trai, ba phải làm giống như Phật mà”. Sau thời gian đó mình ăn luôn, mà bây giờ làm Phật làm luôn chứ không lẽ làm có mấy ngày sao? Mình dần dần mình nói, nó nghe có lý. Thấy ba cũng ăn ngày một bữa, hôm nào đến nay một tháng ăn bốn bữa, ba có chết đâu, mấy con thấy ba có bệnh đau đâu. Rõ ràng là mạnh khỏe như thường mà. Bây giờ ba làm luôn tháng nguyên thử coi sao, thấy nó cũng được ba làm luôn chứ sao.
Bắt đầu tụi nó thua, mình không tranh cãi nó, mấy con thấy ba ăn ngày một bữa, ba có chết không? Mà nó đỡ tốn hao nữa, mà ba khỏi mất công ăn uống nữa. Con thấy cái nào lợi, còn mấy con nhai, ăn uống rồi cũng đi cầu này kia, bài tiết rồi bỏ hết. Ba cũng bấy nhiêu đó ba còn ít tốn hao, mấy con có cực khổ với ba nhiều đâu, có phải sướng không? Cái nào sướng? Tụi bây ăn nhiều có sướng hơn ba không? Mà tụi bay còn đau nhiều bệnh hơn nữa, rồi nóng giận, rồi sinh dục, đi chơi bậy bạ, tai nạn xảy ra đủ thứ. Còn ba có đi nhậu nhẹt với ai nữa đâu, có phải sướng hơn không? Còn tụi bay nhậu nhẹt mới là chết đó. Phải không, mấy con thấy không?
Từ cái chỗ thân giáo của mấy con, mấy con tu đúng thì sẽ dạy các con, nó sẽ thấy kết quả, nó tin tưởng mấy con lắm. Yên tâm đi mấy con! Mấy con cứ thực hiện đúng rồi gia đình mấy con tốt, nó chuyển lần hết, thiện pháp nó chuyển cả ác pháp làm gia đình của mình trở thành tốt. Mấy con yên tâm đi, mấy con cứ nỗ lực tu cho được!
(50:28) Phật tử Nguyên Tánh: Bạch Thầy như thế coi như hiện nay thì kinh của Thầy viết ra thì nhiều và chúng con cũng biết được nhưng mà chưa đọc được bao nhiêu. Trong pháp hành của Thầy đã giảng và truyền thụ cho con để chúng con hành, chúng con nên đọc những kinh nào và xem những phương pháp nào để hỗ trợ, giúp đỡ cho pháp tu của chúng con, hay là không nên đọc kinh sách?
Trưởng lão: Bây giờ thì mấy con không nên đọc nhiều kinh sách, bởi vì tuổi con đã già rồi, sức của mình, mắt của mình nó cũng mờ mịt nữa, tốt hơn mấy con đừng có đọc. Nhưng sách nào cần đọc là sách dạy đạo đức, dạy từng cái hành động, từng lời nói, từng cái suy nghĩ, mấy con đọc sách này. Nó giúp cho mấy con, từ đó mấy con còn tu thì lời nói mềm mỏng, nhẹ nhàng, êm ái, không bao giờ giận dữ, nói nạt nộ ai hết. Nó chỉ dạy cho mấy con cái đạo đức gì về ngôn ngữ thôi, từ đạo đức gì về sự tư duy, suy nghĩ, đạo đức về hành động. Nó dạy mọi hành động sống của mình. Trong cuộc sống ‘Không Làm Khổ Mình Khổ Người’ thì sách đó sau này Thầy sẽ gửi cho mấy con hết, các con nhớ Thầy sẽ gửi cho, Thầy sẽ in sách đạo đức này nhiều mà Thầy gọi là ‘Văn Hóa Truyền Thống’ đó. Các con sẽ đọc cái Văn Hóa Truyền Thống’ là dạy đạo đức không đó!
Thì Thầy sẽ gửi con đọc sách này, mấy con chỉ cần đọc cái này thôi, một ngày mấy con đọc một chương, một chương thôi, chương đó có dạy đạo đức trong những hành động gì? Rồi ngày mai các con đọc chương khác có dạy đạo đức trong những hành động gì? Nó lợi ích cho mấy con, càng đọc thì mấy con càng sống đạo đức, con hiểu không? Nó lợi ích cho mấy con, cho nên sách này là cần thiết đọc.
Còn những sách khác dạy con tu pháp này, pháp kia nó làm mấy con rối, không cần đọc nữa, chỉ cái pháp Thầy dạy tu thôi, đủ rồi! Không có đọc nữa, bấy nhiêu đó là giải thoát rồi, không có cần! Mà bây giờ mình học, mình đọc thêm những đạo đức, cách thức sống của mình, hằng ngày sống, hành động như thế nào đúng, hành động như thế nào sai. Đọc cái đó để cho mình bổ túc thêm những cái điều mình tu, nó càng tốt thêm, nó trở thành con người có đạo đức.
(52:17) Thánh hạnh mà các con, mình làm Thánh thì mình phải sống như vậy chứ! Bây giờ không lẽ phàm phu rồi, bây giờ làm người tốt rồi, bây giờ ở chỗ này hoài sao? Lên làm Thánh nữa chứ, mình cứ sống như Thánh. Ban đầu mấy con ăn ngày một bữa, mấy con làm Thánh rồi chứ bộ, giống ai nữa đâu, phải không? Còn ăn ba bốn bữa là phàm phu rồi mấy con. Cho nên mình bắt đầu mình làm Thánh từ từ rồi, những cái hành động đó là hành động Thánh hết rồi. Sau này từ ngôn ngữ, lời nói nhẹ nhàng, không nói nặng, nói nhẹ ai, đó là hành động Thánh.
Phàm phu thì còn tục tử, còn tục tĩu nói lời này, nói kia, nạt nộ được. Còn con người Thánh không có bao giờ nạt nộ ai hết đâu, không có nói to tiếng với ai đâu, đó là Thánh rồi. Vì vậy mấy con đọc sách này, nó giúp mấy con, trợ duyên mấy con, mình phải làm Thánh chứ. Mang thân người chứ mà tâm hồn Thánh hết rồi.
Bởi vì tập như vậy thì các con đã từng sống ở trong tâm Thánh như vậy, thì các con chết các con làm sao phàm phu được nữa? Phải không? Các con phải làm Thánh thôi, thì vậy là đủ cho mấy con rồi. Thầy dạy mấy con đi tới làm Thánh rồi, đủ sức rồi, phải không? Bây giờ mấy con còn gì nữa không?
Phật tử 1: Bạch Thầy cho con hỏi….
Trưởng lão: Cái đau, con bị cái đau. Đó là cái nghiệp của con nặng! Con bảo như thế này nè, khi mà đau vậy đó, con tu hoặc gì đó, con bảo như thế này, con lắng nghe kỹ, Thầy dạy cho: "Thọ là vô thường, tất cả những đau nhức trong thân này, tất cả những bệnh đau nhức này phải đi ra khỏi thân ta! Bình thường, mạnh khỏe, quắc thước, đi đứng không đau nhức, ngồi không đau nhức nữa!" Con tác ý cho mạnh nó đi.
(54:11) Rồi cứ giờ nào tu con cũng tác ý như vậy. Rồi một ngày nào đó con sẽ thấy thân con không còn đau nhức chỗ nào nữa. Con đi cũng như thanh niên đi, nó không sợ té nữa. Nó mạnh mẽ bởi vì cái phương pháp tác ý, cái lực ý thức của con, nó ra lệnh làm cho cái thân của con nó mạnh mẽ. Và đồng thời con giữ tám giới Bát Quan Trai, rồi con tác ý, cái bệnh con sẽ hết mà.
Con nghe lời Thầy, con tin Thầy, bệnh con sẽ không còn đau nhức, khổ sở nữa, chứ bây giờ con ngồi lâu cũng đau, con quỳ cũng đau, con đi cũng đau nữa. Cái thân của con là nghiệp của con dữ lắm, nó hành hạ con dữ lắm bởi vì cái biển nghiệp của con, bây giờ nó đổ ra, nó đau đủ thứ, nó không có phút nào nó yên cho con. Cho nên con bảo: “Phải bình thường trở lại. Cái thân này phải mạnh mẽ, quắc thước! Đi đứng không được đau nữa, hai chân này phải bình thường!" Con ra lệnh nó vậy đi, rồi nó sẽ nghe, nó làm bình thường lại cho con.
Phật tử Nguyên Tánh: Bạch Thầy có một thời gian con theo tâm an dưỡng sinh, tu ức chế, ngồi hai tiếng đồng hồ là mồ hôi mẹ, mồ hôi con rơi ra. Con ra ngoài hội hội khoa học tâm an, con được làm hướng dẫn viên. Con về nhà con mở một lớp tâm an dưỡng sinh, con cũng là hướng dẫn viên, sáng lập viên của trung tâm tâm an dưỡng sinh. Cho nên con biết vì đi sai pháp Phật, tính tham, sân, si càng nhiều, cho nên là cái Tưởng hoạt động nhiều thì trí tuệ con yếu đi. May mà con gặp được pháp của Thầy không thì có lẽ giờ con cũng mê mờ. Sức khỏe thì có thật, trí tuệ thì yếu đi, cho nên trí nhớ kém đi, xin Thầy cho con một số pháp hướng tâm để trí nhớ con làm sao khôi phục được để cho đỡ ạ.
Trưởng lão: Thứ nhất là con đi Chánh Niệm Tỉnh Giác, con Chánh Niệm Tỉnh Giác, con phá cái hôn trầm, thùy miên. Cái hôn trầm, thùy miên con hết thì sức tỉnh con nó có, nó tỉnh giác mà tỉnh giác thì con tác ý thì nó phục hồi lại trí nhớ.
Khi nó tỉnh giác rồi con phục hồi lại trí nhớ thì nó được, còn con chưa có tỉnh giác thì con chưa phục hồi nó không được. Con tập cho tỉnh giác lại đã, cho nó tỉnh, nó không còn bị hôn trầm, thùy miên nữa. Sau khi con thấy nó tỉnh rồi, mà Thầy nói nó tỉnh, nó từ trong cái thớ thịt con nó tỉnh ra, thì lúc bấy giờ con bảo nó: “Trí nhớ phải phục hồi lại, phải nhớ không được quên nữa!”. Thì lần lượt nó phục hồi lại, nó thuộc về thần kinh, trí nhớ con nó thuộc về bộ óc, cho nên vì vậy mà cái cơ thể con nó tỉnh giác được rồi thì con mới phục hồi lại nó được.
(56:34) Phật tử 2: Bạch Thầy hiện nay chúng con cũng có bạn bè tu học với nhau. Hiện nay chúng con cũng được nhân duyên vào Thầy, ôm pháp của Thầy để về tu. Thì khi gặp bạn bè thì chúng con nên làm thế nào? Nên nhắc nhở bạn bè hãy im lặng để mà tu? Xin Thầy chỉ bảo!
Trưởng lão: Bạn bè của mình mà người ta có tâm tha thiết cũng muốn theo mình tu đó, các con nên giúp đỡ đừng nên bỏ. Mặc dù tôi tu chưa tới nơi nhưng mà tôi thấy có cái sự hiệu quả làm cho cái tâm, cái đời sống tôi bắt đầu bây giờ nó thấy nó hạnh phúc. Tôi cũng muốn các bạn cũng được vậy. Cho nên bây giờ có những gì khó hơn các bạn nên hỏi Thầy. Còn cái gì mà tôi đã làm được, tôi sẽ sẵn sàng giúp các bạn. Các con sẽ nói với các bạn được.
Chứ không phải là nói mình không giúp đỡ, nhưng mà mình phải nói là những cái mà tôi làm được, còn những cái chưa có làm được thì các bạn muốn hỏi cái tôi chưa làm được thì nên hỏi Thầy, chứ còn tôi thì không dám chỉ cái này đâu! Tôi chỉ nó trật thì chắc…, hiểu không?
Các con cũng nói thẳng, nói thật vậy đó, đừng nói là tôi đã tu tới nơi rồi thì không được. Ở mình mới được một phần giải giải thoát nhỏ của mình thôi. Nhưng mà vì cái lợi ích này, mình thấy cái lợi ích này là cái đạo đức, cho nên mình hướng dẫn cho bạn bè mình, khi người ta thấy mình được cuộc sống như vậy đó, người ta cũng thích cho nên mình phải giúp đỡ chứ sao lại bỏ người ta.
Còn nói chờ tôi tu xong rồi chỉ. Ông tu xong thì chắc tôi chết mất rồi thì làm sao tôi tu. Cho nên bây giờ giúp đỡ người ta được phần nào thì mấy con giúp đỡ chứ không sao đâu. Nhưng mà mình không có dạy người ta tới nơi tới chốn được, vì vậy mình nhắc nhở người ta, có những gì khó khăn thì mau mau hỏi Thầy. Thầy sẵn sàng giúp đỡ, Thầy là người đi tới nơi rồi. Còn tụi tôi thì cũng đang ở trên con đường đi, nhưng mà được cái phần lợi ích nào thì tôi sẽ giúp đỡ cho bạn bè với nhau để bạn bè sống được cái lợi ích đó thì các con giúp đỡ được, không có sao hết, đừng có sợ.
(58:18) Phật tử 2: Con xin sám hối Thầy có lẽ con lọt vào pháp ức chế tâm cho nên bây giờ còn không biết được trạng thái thanh thản nó nằm chỗ nào, chắc chắn con bị ức chế tâm nên hay quên, nên Thầy chỉ giảng cho con giữ Tâm thanh Thản đúng cách như thế nào? Hôm qua Thầy nói là…
Trưởng lão: Phần thanh thản nó như thế này nè! Bây giờ con muốn biết chắc phần thanh thản mà không bị ức chế đó, phải không? Thì con ngồi chơi như thế này nè! Con ngồi con xả, con chơi, con bảo: “Thư giãn hết!” Rồi bắt đầu nó thư giãn ra hết, con cứ nhắc thư giãn thôi, rồi con ngồi chơi vậy đó, rồi bắt đầu bây giờ con để cho nó tự nhiên, rồi con mới tác ý xen câu thanh thản thử coi, thì con mới nhìn thấy sự thanh thản tự nhiên của nó. Đó, thanh thản tự nhiên rồi đó, rồi một lần con xét nó vậy, con chú ý nó nữa thì nó mất thanh thản đó con! Con chỉ nhắc nó, rồi thấy tự nhiên rồi đó, rồi lát nữa con làm lại lần nữa thì con sẽ thấy tự nhiên của nó.
Rồi con xả ra chứ con đừng có ôm nó nữa. Con ôm là con bị ức chế, con hiểu chưa? Rồi con xả ra, rồi con tập dần như vậy đó rồi bắt đầu con nhận ra được nó, để tự nhiên, như vật là mày thanh thản rồi, tao không cần động tới mày đâu mà hễ có cái chướng ngại gì mà lọt vào trong thân tâm tao thì tao đuổi. Lúc bấy giờ con tu Tứ Niệm Xứ được rồi, con hiểu chưa?
Đầu tiên con ngồi, con chơi, con đừng có chú ý thanh thản gì hết, đừng nhắc gì hết, phải không? Con ngồi chơi vậy, bắt đầu đó thì con mới để nó tự nhiên, nó yên ổn thì sau khi nó yên ổn rồi, con mới nói bây giờ xem con có thanh thản không? Con nói, chú ý xem làm như vậy là có thanh thảnh đó. Nhưng mà mình đã nói xem coi thanh thản là đã bị ức chế rồi đó.
Cho nên mình xem nó coi thôi rồi mình xả ra, nó khó lắm con, bởi vì mình nhắc nó là mình đã gom tâm, cũng đã chú ý nó rồi. Mà mình không gom tâm chú ý thì thanh thản tự nhiên thì mình làm sao biết, nó kẹt chỗ mình không biết nó.
(01:00:11) Cho nên khi mình nhận ra rồi như vậy mày thanh thản nhưng mà tao không có ở trong này nữa, tao xả ra. Để một vài lần nó quen rồi, con không cần nhắc, con thấy tự nó thanh thản. Không nhắc nữa mà thấy thanh thản, rồi bắt đầu bây giờ ở trong Tứ Niệm Xứ tu đó, chứ hễ mà nhắc nó là bị gom rồi. Tại vì con tu tập cái đó là vì con tập ức chế, con gom tâm nó quen rồi. Cho nên con nhắc là nó gom, nhắc là nó gom, cho nên Thầy biết chỗ đó rồi.
Còn người mà ta chưa có tu, người ta nhắc là nó thanh thản bởi vì họ không tu nên họ không gom, cho nên một lúc nó bật ra niệm này, niệm kia, nó không có yên được. Còn con nó gom lại, nó yên, nó không có niệm nữa, con hiểu chưa? Nó bị ức chế.
Còn người ta chưa có tu, chưa có quen, người ta nhắc thanh thản, vậy chứ vẫn biết thanh thản, chứ lát nữa nó không thanh thản, con hiểu chưa? Cho nên cái tự nhiên của người ta, nó có cái thanh thản tự nhiên. Do đó theo Thầy hướng dẫn một thời gian sau người ta nhận ra thanh thản được. Còn con bây giờ thì nhắc nó để thấy thanh thản rồi xả ra chứ không được ở trong đó nữa. Nhắc thanh thản, rồi xả ra, lần lượt rồi con không nhắc nó vẫn thanh thản, nó thanh thản rất tự nhiên. Bắt đầu bây giờ chướng ngại gì thì đuổi, không chướng ngại thì để tự nhiên cái thanh thản đó.
Chứ con nhắc là nó gom lại, tại vì con tập ‘tâm an’ nó quen ức chế rồi, con hiểu không? Nó kẹt cái chỗ đó, phải tu cái này, đó là cách thức Thầy giúp con giữ cái thanh thản để con tu Tứ Niệm Xứ. Con làm vậy sau thời gian nó quen, con không có bị gom tâm.
(Ngồi xuống mấy con!)
Phật tử 2: Con xin một thời cuối cùng, đó là cái chùa Long Đàm của chúng con hiện nay, gần đây cái nghiệp Nghệ Tĩnh, con nghĩ rằng nếu chỗ này phát triển được là bọn con được, bây giờ cũng có trên dưới khoảng, cái số mà chuyên tu khoảng ba, bốn chục người. Nhưng số mà nhận được Chánh Pháp cũng khá nhiều rồi, trong vòng một trăm.
(01:02:18) Hôm nay có một sư là thương binh hạng hai, họ muốn đề nghị con, có một số ở đó Phật tử bên Đại Thừa, họ xây chùa, họ lấy quyền của họ, họ muốn đưa một số sư, bạn bè của họ ở miền Nam về để trụ trì tại đó, coi như đã về đó lâu rồi. Nhưng mà vừa rồi xã, sau khi nhận được những quyển Đường Về Xứ Phật của Thầy mà con đưa về thì họ đã giác ngộ rồi.
Ban đầu họ đuổi lên, đuổi xuống cũng là do cái nhóm họ báo, họ quen công an tỉnh, họ đưa thầy trò con xuống rồi lên. Chúng con đấu tranh mãi thì đến hôm nay họ giác ngộ Chánh Pháp rồi. Khi sáng công an triệu tập tụi con.
Chúng con đang tu tập thì cái pháp chưa nắm được mấy nhưng cũng muốn vào Thầy. Nhưng hiện nay ông Minh chủ tịch muốn giữ ông Khang ở lại và chuyển hộ khẩu để trụ trì tại đó một thời gian để hộ trì Chánh pháp. Nhưng mà lúc đầu thì sư Thiện Nghĩa về, muốn được cái này là phải vào Thầy gấp để…Nhưng giờ theo con thì sư Khang muốn thưa với Thầy xem thử có nên vào đợt này hay thể thời gian nguôi nguôi để họ khỏi đưa cái số về đó để tranh cái chùa mà chúng con tu…Theo Thầy nên vào trong dịp này hay là nên để thời gian cho nguôi nguôi để họ không có điều kiện đưa các sư ở ngoài Đại Thừa về…
Trưởng lão: Phải chờ thời gian để cho các sư này hoàn toàn yên ổn đã, sau này Thầy mới hướng dẫn các sư tu học, sau đó sư về sư mới lãnh đạo thì nó vững vàng cái Tu viện đó lắm con, mấy con sẽ có chỗ sinh hoạt tốt. Chứ không vào đây thì…. cái đó là hay, cái kế hoạch đó là tốt.
Phật tử 2: Chúng con xin đa tạ Thầy, chúng con đã làm phiền Thầy nhiều lần rồi. Dạ. (01:04:10)
HẾT BĂNG