Hỏi: Chinh phục được Thân, Thọ, Tâm, Pháp là làm chủ được Thân, Thọ, Tâm, Pháp phải không thưa Thầy? Còn nhiếp phục được thân căn, ý căn, khẩu căn v.v… là như thế nào? Có phải không có hạnh độc cư là nhiếp phục được thân căn, khẩu căn và ý căn hay không ? Xin Thầy và Cô Út giảng cho con được rõ.
Đáp: Chinh phục được Thân, Thọ, Tâm, Pháp là làm chủ được sự sống chết. Nghĩa là chinh phục được Thân, Thọ, Tâm, Pháp là làm chủ được Thân, Thọ, Tâm, Pháp. Trong khi tu Tứ Niệm Xứ là làm chủ được nó rồi. Tức là chúng ta có Định.
(56:16) Mà đã có, đạt được những cái định đó thì chúng ta làm chủ sống chết chứ không phải làm chủ Thân, Thọ, Tâm, Pháp nữa. Nghĩa là lấy Thân, Thọ, Tâm, Pháp để mà chinh phục để mà tu tập để mà làm chủ được sự sống chết.
Còn nhiếp phục thân căn, khẩu căn, ý căn, nhãn căn, nhĩ căn, tỷ căn. Ở đây thì con có nói rằng còn nhiếp phục thân căn, ý căn, khẩu căn… Tức là nó còn năm cái căn chứ không phải là một cái căn. Sáu căn, ngũ căn hay là lục căn. Thì thân căn là xúc căn đó.
Thân căn, Khẩu căn, Ý căn, Nhãn căn, Nhĩ căn, Tỷ căn, Thiệt căn. Sáu cái căn này thì đó là mới phòng hộ sáu căn. Ở đây con dùng cái chữ mà nhiếp phục các căn của mình, đó là phòng hộ đó. Chứ không phải nhiếp phục nữa. Còn nhiếp phục nó tức là chinh phục Thân, Thọ, Tâm, Pháp. Làm chủ được Thân, Thọ, Tâm, Pháp.
Mà thân, trong cái thân thì nó có sáu cái căn. Cho nên chúng ta nhiếp phục, ở đây con dùng chữ nhiếp phục thân căn, khẩu căn, ý căn đó là tức là phòng hộ sáu căn chứ không phải không nhiếp phục nó. Phòng hộ là giữ gìn nó, để khi nó tiếp xúc với vật gì thì nó không bị dính mắc.
Tiếp xúc vật gì nó không bị tham đắm, nó không bị ham mê. Do đó gọi là phòng hộ. Chứ không phải nhiếp phục nó. Nhiếp phục nó tức là làm cho nó phục tùng. Còn cái này mình ngăn ngừa, phòng hộ, giữ gìn bảo vệ nó để cho nó đừng dính mắc. Chứ không phải nhiếp phục.
Còn nhiếp phục là phải sai nó. Như con ở trong định con sai nó. Bảo cái lỗ tai này nghe vô, đừng có nghe ra ngoài. Đó là nhiếp phục. Còn cái phần mà phòng hộ, giữ gìn cho đừng dính mắc. Nghe người ta chửi, đừng có để cái ý căn của mình dính mắc ở trong cái chửi đó. Để rồi sanh ra cái phiền não, tinh thần bất an. Đó là cái phòng hộ.
(58:24) Cái sự phòng hộ này còn gọi là Thánh Phòng hộ Sáu căn. Cho nên trong thân của chúng ta nó có sáu cái căn. Do vì vậy mà chúng ta chinh phục được Thân, Thọ, Tâm, Pháp thì chúng ta đã chinh phục được sáu căn của chúng ta: Mắt, Tai, Mũi, Miệng, Thân, Ý.
Đó, như vậy thì con hiểu biết được cái chỗ mà chúng ta đã tu tập thế nào để nhiếp phục được Thân căn, Khẩu căn, Ý căn, Nhãn căn, Nhĩ căn, Tỷ căn, Thiệt căn. Đó thì chúng ta tu ở trên cái chỗ pháp Định Vô Lậu thì chúng ta chinh phục được Thân, Thọ, Tâm, Pháp.
Chúng ta tu cái Định Chánh Niệm Tỉnh Giác thì chúng ta chinh phục được Thân, Thọ, Tâm, Pháp. Chúng ta tu cái Định Hiện tại An lạc Trú thì chúng ta chinh phục được Thân, Thọ, Tâm, Pháp. Chúng ta tu cái Định Niệm Hơi Thở chúng ta cũng chinh phục được Thân, Thọ, Tâm, Pháp.
Nghĩa là tất cả các định chúng ta đều chinh phục được Thân, Thọ, Tâm, Pháp. Mà chinh phục được Thân, Thọ, Tâm, Pháp tức là nhiếp phục được Thân, Khẩu, Ý, Thân căn, Khẩu căn, Ý căn, Nhãn căn, Nhĩ căn, Thiệt căn.
Nhưng mà trước khi mà chinh phục nó thì chúng ta phải phòng hộ sáu căn, giữ gìn nó không cho dính mắc. Mà phòng hộ sáu căn, giữ gìn không cho dính mắc tức là độc cư. Mà độc cư thì nó có hai phần, chứ không phải là một phần.
Đó, Thầy nhắc đi nhắc lại chỗ này rất rõ. Nếu mà phòng hộ sáu căn của chúng ta mà không độc cư thì nó không phòng hộ. Cho nên phòng hộ nó có hai phần, nó có bốn phần chứ không phải hai phần.
Phần Thứ nhất là phòng hộ sáu căn.
Phần Thứ hai là tâm không phân tán. Nghĩa là mình độc cư thì tâm không bị phân tán.
Thứ ba, có thì giờ tu tập nhiều. Nghĩa là khi mà mình phòng hộ, giữ gìn sáu căn của mình thì cái thời gian rảnh rỗi, mình tu tập nhiều.
Thứ tư là sống trầm lặng, tập sống trầm lặng. Nghĩa là đời sống của mình sống đời độc cư thì mình sống trầm lặng. Và khi an vui được trong đời sống trầm lặng của mình, mình trở thành […] chứ không phải gì.
Đó là bốn cái điều kiện của hạnh độc cư. Mà bốn cái điều kiện của hạnh độc cư đó mà chúng ta thực hiện được thì chúng ta tu tập rất dễ. Đó, đó là cái phần trả lời về vấn đề Hải Tâm hỏi Thầy. Nhưng phải lưu ý tuy rằng hỏi nhưng Thầy trả lời cho thông hiểu như vậy. Nhưng trong giai đoạn này là cái kiên quyết của con là phải làm chủ được sự sống chết. Chứ không phải ở chỗ hiểu biết đơn thuần như vậy.
Mà cái chỗ hiểu biết như vậy để chờ sau khi tu xong rồi, thì cái chỗ hiểu biết này nó sẽ trả lời nơi tâm con rất là rõ ràng. Vì hiểu biết như vậy nó làm cho tâm của chúng ta nó không được an. Tức là nó không được yên, nó không được thanh thản.
Mà nó còn pháp tưởng, nó làm cho tâm của chúng ta. Muốn tìm hiểu cứ hiểu cho rõ thì tâm của chúng ta phải xả bỏ ngay liền tức khắc. Đây là trong giai đoạn tâm vô lậu phải quét sạch những cái này. Dù là pháp của Phật cũng phải xả, huống hồ là pháp thế gian.
Nghĩa là Phật pháp còn phải xả mà. Những cái câu hỏi của con nó về Phật pháp chứ không phải là ngoài cái Phật pháp. Nhưng mà phải xả, thì huống là pháp thế gian. Cho nên ở đây chúng ta phải hiểu rằng, Phật pháp hỏi mà Thầy còn cho là pháp tưởng thì thử hỏi pháp thế gian còn chỗ nào mà các con chứa chất ở trong lòng.
Các con tu theo Thầy các con còn chứa chấp ở trong lòng các pháp thế gian thì đó là một điều sai. Phải xả, buông xuống hết, bỏ sạch. Không có còn con cái, không còn gì hết. Nhưng phải khéo léo, linh động. Tâm mình chưa có xả được. Nó còn bị thương nhớ thì nên tiếp duyên, chứ đừng nên nén tâm.
(1:02:27) Nén tâm nó làm cho mình cô đơn, buồn khổ rồi sinh bệnh và sinh bệnh tương tư. Cho nên phải hiểu. Bởi vì năm điều kiện, có bệnh không thể tu tập được đối với Đạo Phật. Cho nên phải khéo léo, khi biết tâm mình ở mức độ nào, độc cư ở mức độ nào, thì chúng ta cố gắng giữ gìn cho đúng. Chứ không phải Thầy cấm các con đâu.
Vì sự giải thoát của các con mà Thầy nói lên một cái điều kiện như vậy để cho các con quyết tâm. Chứ còn các con tu, các con phải biết được cái tâm và cái sức của các con ở mức độ xả tâm như thế nào.
Quá ép, Đức Phật thí dụ như một cái dây đàn mà quá căng, quá hạn thì nó sẽ đứt. Mà quá chùng thì nó không thành tiếng. Làm sao mà với vừa với cái sức của mình thì nó thoát ra được.
Thì như Cô Út đã dạy, các con biết rằng cái sự tu tập nó không được thái quá mà không được dễ vui với nó.
Mà phải đi đúng trình tự với cái sức của mình. Cho nên cái người mà tu thiền luôn luôn lúc nào cũng biết được cái chỗ tu tập của mình rất cụ thể rõ ràng. Còn nếu mà cái người không biết, ham ngồi nhiều, là như dây đàn. Mà ham ngồi nhiều, chất lượng không có thì phí mất thì giờ hiện tại, không kết quả.
Cho nên ở đây, chúng ta phải biết cái sức của chúng ta tu. Thời gian Minh Tông đã tu theo Thầy, Thầy thì không phải như Cô Út. Thầy bảo đừng có ngồi nhiều, không nghe mà ngồi nhiều thì bây giờ mới hiểu ra. Tại vì con không nghe lời Thầy.
(1:04:19) Nếu con mà làm Thầy như Thầy, thì con bắt là phải thực hiện, một phút là tu cho đúng một phút. Nói thì thật ra là nói một điều, nhưng khi tâm người ta muốn ngồi một giờ thì làm sao mình bảo người ta ngồi một phút. Người ta thấy an, thấy thích thì người ta cứ ngồi nhiều.
Ai đâu mà đi theo kèm, chỉ người ta có tin mình hay không ?. Bây giờ con mới hiểu ra được, từ cái chỗ ngồi sáu, bảy tiếng đồng hồ, nó không kết quả cho con. Bây giờ con trở lại tu ba mươi phút, một giờ để đạt cho được cái đạo lực con rèn. Bây giờ con mới thấy được cái chỗ rèn luyện đạo lực của con thì con đã mất đi.
Thay vì, tháng thứ nhất con đã mất đi […]. Tháng thứ hai, con lạc ở trong, kéo dài trong cái trạng thái an, sáu, bảy tiếng đồng hồ mà lại rơi trong vô ký, thùy miên, rơi trong giấc mộng. Thì tất cả những cái này nó làm mất thì giờ con.
Đến tháng thứ ba, bảo tu tập tỉnh thức trong giấc ngủ thì sức của mình tu tập trong năm phút thì tu tập trong năm phút. Này tu tập cả tiếng đồng hồ, rồi hai tiếng, rồi ba tiếng. Tăng dần lên bốn, năm tiếng thì làm sao tỉnh thức trong giấc ngủ được? Nó phải kéo dài.
Cho đến bây giờ tỉnh ra mới thấy được. Và đồng thời thì ở đây thì các con cũng thấy được cái sai. Chứ không phải không thấy được cái sai. Nhưng mà chừng mà ngộ ra được thì đã mất cái thời gian. Và đồng thời các con cũng thấy rằng, tu tập của các con, có nhiếp tâm tu nhưng mà không nhiệt tâm với cái sự tu tập.
Giờ tu của mình xem nó thường. Mà không xem nó là cái giờ của mình. Không nên quên là cái giờ làm chủ sinh tử, chấm dứt được luân hồi, tái sanh của mình là một cái điều quan trọng trong cuộc đời con người chứ đâu phải.
(1:06:23) Cho nên không khoanh chân thôi, làm gì làm, nhưng mà đã khoanh chân rồi nhất định là phải chiến đấu, chiến thắng. Như vậy mới có chất lượng, như vậy mới có kết quả. Như vậy mỗi ngày mới có tiến bước nhanh. Chứ còn nếu không mất thời gian tu.
Bữa nay Thầy dạy để cho các con biết được mà nỗ lực. Còn những gì thưa hỏi thì phải thưa hỏi. Còn về phần […]
Các con còn hỏi Thầy gì nữa không? Đó, hôm nay Thầy nhắc lại nó có nhiều cái phần. Các con đừng có tu mênh mông. Các con sẽ chia ra từng thời gian, các con tu Định Vô Lậu. Cái thứ hai thì các con tu. Các con sẽ dùng các đối tượng trong cái việc làm, nhất là các con đang ở trong giai đoạn diệt ngã xả tâm, ly dục ly ác pháp, phải nỗ lực xả tâm cho sạch. Mỗi mỗi một cái tâm niệm của mình khởi lên là lấy cái đối tượng xả liền, xả liền. Có chuyện gì mau mau xả liền.
Không có được để cho tâm chúng ta kéo dài buồn phiền, cái sự lo sợ. Mau xả liền để cho tâm chúng ta trở về. Đó là cách thức xả. Nó liên tục hàng ngày hàng giờ, hàng phút, lúc nào chúng ta cũng. Đó là cách thức tu.
Và thường nhắc tâm: “Tâm như cục đất”. Nhưng mà làm sao nó như cục đất? Chứ không phải nhắc nó như cục đất rồi để cho nó thành cục đất. Nghĩa là nhắc tâm để cho chúng ta nhớ là khi có chuyện gì thì ngay đó là phải tìm mọi cách để biến cho nó trở thành cục đất thật sự. Để cho nó được giải thoát.
(1:08:23) Thì như vậy cái hướng tâm của chúng ta nó sẽ như cục đất. Và cái tâm niệm của chúng ta luôn luôn đặt nó lên hàng đầu để diệt ngã, xả tâm, ly dục ly ác pháp. Có như vậy chúng ta mới thấy kết quả.
Ở đây thì Thầy nhắc nhở mấy con rất nhiều. Rồi ngày nào Thầy ra đi rồi thì lấy ai, mà các con nắm được, hiểu được pháp tu đúng được, mà các con lại hiểu biết tu đúng được?
Bây giờ thí dụ như Hải Tâm đang đạt được ở trong cái trạng thái diệt tầm tứ. Thì bây giờ ai đang ở trong cái sự yên lặng đó thì cố gắng mà nỗ lực. Mục đích chúng ta phải đạt là sự vắng lặng. Làm sao hướng tâm đạt sự vắng lặng chứ không phải là ở trong cái trạng thái yên lặng mà thọ hưởng trong trạng thái yên lặng đó.
Lấy cái trạng thái yên lặng đó làm cái chỗ đứng của chúng ta để tu tập. Đó thì cái điều kiện mà cần phải làm cái điều kiện cho rõ. Tu đâu có phải gì nhiều đâu. Rồi kế đó, chúng ta tu tập cái gì? Thì như Hải Tâm con phải tu tập cái gì? Tu tập Định Vô Lậu vì biết rằng cái tâm lậu hoặc của mình nó xả đi rất nhiều nhưng chưa phải là hết đâu.
Cho nên, hàng ngày chúng ta phải nhắc nhở nó và đồng thời có duyên sự gì, chuyện gì chúng ta sẵn sàng tiếp đón duyên, chuyện đó để mà xả tâm. Nghĩa là tiếp đón nó để mà chúng ta biết được tâm mình ra sao. Còn nếu mình sợ nó, mình trốn thì chắc đã là sai.
Nghĩa là mình trốn tránh là mình sợ rồi. Nghĩa là mình phải tiếp đón để rồi mình quán xét lại cái tâm của mình coi nó xả hay không. Nếu mà nó còn chút lậu hoặc, tiếp nhận nó để mà xả. Chứ không phải tiếp nhận nó để mà…
Tiếp nhận rồi người ta dùng tất cả những cái sự tu tập của mình, cái kinh nghiệm tu tập của mình để quét nó ra. Từ đó chúng ta mới có đủ cái lực để mà tu tập, để mà xả tâm.