(23:25) Cho nên, vì vậy mà mình biết rằng xung quanh mình còn biết bao nhiêu người khổ đau, còn biết bao nhiêu người khổ đau chưa có hiểu được. Người ta đi theo tôn giáo này, người ta theo tôn giáo khác, nhưng mà mỗi tôn giáo nó dẫn mình có một đoạn đường có chút à. Mà cái đoạn đường đó, thí dụ như bây giờ làm việc từ thiện, nó nói làm việc từ thiện thì mình sẽ sanh được cõi Cực Lạc hay là cõi Thiên Đàng, hay cõi gì để cho mình hy vọng cái điều đó. Rồi mình cố gắng mình làm mình giúp đỡ người bất hạnh. Điều đó là điều tốt. Nhưng mà, sự thật ra nó cũng chưa hẳn là nó giải quyết cho mình lên cõi Cực Lạc, nó đâu được.
Cái điều đó chỉ là cái phần hữu lậu mà thôi. Nếu mình bố thí nhiều, sau này mình trở thành người nhà giàu đi, thì nhà giàu nó cũng khổ chứ đâu phải nhà giàu nó không khổ đâu, phải không? Mình có nhiều là người thợ, khi người giúp việc mình đi, nhưng mà điều kiện là những người đó là gì? Những người nhân quả vay nợ ngày xưa, mình bố thí cho họ ăn của mình chứ gì. Bây giờ, họ trở thành lính, thành cán, thành những người tôi tớ trong nhà của mình, những người thợ làm dưới tay sai của mình chứ gì. Nhưng mà ngày xưa là họ ăn của mình, mình bố thí họ, bây giờ họ thành những người tay sai của mình, thì như vậy rõ ràng là nếu mà trong cái sự làm chủ như vậy mình có sung sướng không? Bây giờ mình làm ăn, cái nhà máy mình nó thất nghiệp nè, nó không tiền trả lương cho công nhân nè, mình thấy có khổ không? Rồi, trong cái thương trường mà kinh tế như thế này, mọi mặt mình phải làm sao mình giữ cho được cái giá của cái vật mà mình sản xuất ra được. Nó cả một vấn đề đòi hỏi cái người chủ rất cực khổ, không có sung sướng gì đâu. Thầy nói ngay cả làm vua nó cũng chưa sướng nữa đâu, huống hồ là làm cái người nhà giàu, đâu có sung sướng đâu.
Đó, thí dụ như Thầy nói bây giờ cất cái nhà như cái nhà của mấy con đang ở nè, đâu có sung sướng đâu. Dơ chút mấy con phải quét chứ để dơ sao được, nó sạch quá mà, như thế này để dơ ai coi được. Thì cuối cùng các con nghĩ sao, mình trở thành nô lệ cho cái nhà mình chứ gì, phải không? Mình tôi tớ nó nè, nó sai mình ghê gớm lắm. Từ mình thấy, người ta khen "Cái ông bà này cất cái nhà đẹp vậy", nhưng mà nó biến mình trở thành nô lệ cho nó mấy con. Còn như Thầy cất cái nhà tranh vách đất, Thầy nói dơ kệ nó, chẳng ăn thua gì hết, bởi vì nó xấu rồi nó đâu có cần đâu phải sạch. Cho nên cuối cùng, Thầy là cái người làm chủ, chứ Thầy không phải là cái người tôi tớ, phải không? Đó là cái người tu người ta có sự tư duy như vậy. Nhưng mà người đời mà con nghĩ điều đó "Trời ơi, vợ chồng thằng đó, nó về đây nó làm ăn bây giờ cái nhà tranh nó cũng còn cái nhà tranh, nó hổng lên cho bằng ai hết". Trời, nghe nó muốn sao, nó khó chịu không? Đời nó phải khác mấy con, đạo sao cũng được. Thầy mới nói vậy thà là mình làm nô lệ nó nhưng mà người ta không dám khinh mình, chứ còn mình hổng chịu nô lệ nó người ta khinh mình lắm. Nó khổ lắm, cuộc đời nó khổ lắm mấy con!