(56:17)
Thầy Chơn Quang: Bạch Thầy, có một điều mà con rất đau lòng, nhất là cái tình trạng chia rẽ của Phật giáo. Có đôi khi chúng ta không phải chia rẽ vì khác đường lối, khác giáo lý, không phải vì khác màu áo, khác tông phái. Có những người cùng tông phái, cùng giáo lý, nhưng chỉ vì mà, họ cũng là những người mà kiến giải ngất trời, hiểu biết rất nhiều, tu hành cũng rất lâu.
Nhưng mà tại sao khi thấy một người khác tu hành đắc lực hơn, tiến bộ hơn, có uy tín hơn, thành tựu hơn thì họ bị cái tâm đố kỵ che mờ, không tùy hỷ được với cái người thành công kia. Mà vẫn tìm cách soi mói, gán ép cho những lỗi lầm, kiểu như là không bao giờ muốn có người khác được thành công khi mình chưa thành công trước họ.
Coi như sự đố kỵ này làm cho Phật giáo nó bị chia rẽ. Trong Phật giáo thì chia thành các tông phái, trong tông phái chia thành nhiều nhánh. Rồi ngay cả những người đệ tử cùng một ông Thầy, cuối cùng cũng phải chia rẽ với nhau vì những cái sự đố kỵ nó quá đáng như thế này.
Bạch Thầy, tại sao cái trường hợp mà họ cũng là tu lâu, cũng có kiến giải, mà sao vẫn còn bị cái tâm đố kỵ chi phối. Trường hợp này thì phải làm sao để giải quyết được cái trường hợp này, Bạch Thầy.
Trưởng lão: Ngay trong thời của Đức Phật cũng điều kiện đó, chỉ có những bậc mà tu chứng thì mới không có tâm đố kỵ đó. Hầu hết là từ con đường thiền của Trung Hoa, tuy rằng người ta không nói nhiều, nhưng chúng ta cũng có một vài nét nho nhỏ chúng ta cũng vẫn thấy tâm đố kỵ đó. Và tâm đố kỵ đó chứng tỏ rằng, chúng ta cũng không vì đó mà phải lo lắng lắm, nhưng chúng ta hãy cố gắng thực hiện cho mình được giải thoát, điều đó điều quan trọng nhất.
Theo Thầy thiết nghĩ Phật giáo còn là còn sự chứng của mình, mà Phật giáo mất là mất sự chứng của mình. Còn cái tâm đố kỵ của những người phàm phu mà tu chưa chứng, dù kiến giải ngất trời, dù hiểu biết sâu sắc cách gì Phật pháp mà không chứng được, thì cái tâm bỉ thử, cái tâm ganh tị đó vẫn còn không bao giờ mất được.
Do đó cho nên Thầy thấy điều đó cũng rất rõ lắm, nhưng đối với Thầy thì nghĩ cái chuyện lớn, không nghĩ cái chuyện nhỏ. Làm sao cho Phật pháp thống nhất, làm sao cho mọi người đều có sự giải thoát và xã hội con người còn đang đau khổ. Những bậc Thiện Tri thức, những bậc Thiền sư, chúng ta còn phải băng mình lăn lộn trong thế gian, để đem Phật pháp dạy cho những kẻ ăn cắp, những kẻ trộm cắp, những kẻ ăn mày không được Phật pháp soi chiếu.
Chúng ta còn phải sống trong từng giai đoạn của xã hội đau khổ đó, để mà đem Phật pháp giảng dạy. Có đâu mà chúng ta ở trong cái vị trí được sự cung cấp của Phật tử, được sự đàn na lo lắng tất cả mọi tứ sự cho chúng ta, thêm rồi ở đó mà nghĩ điều này, thế kia lợi lạc mà làm gì.
(59:32) Danh lợi thế gian là gì, người ta làm Vua chúa còn chưa có gì, huống hồ là mình làm một ông Thầy ở trong Chùa. Thì theo Thầy thiết nghĩ chỉ lo cho mình giải thoát, các Sư đệ cũng ráng mà lo tu hành giải thoát. Còn mặc người nào, ai có tranh gì thì mình tùy hỷ tha thứ họ, thương yêu họ với một tâm từ bi mà không thấy đó là một cái trở ngại.
Vì chánh bao giờ nó cũng chánh, mà tà thì bao giờ nó cũng tà. Nhưng trong pháp hội nào, trong một thiền viện nào thì vẫn cũng có những số người đó, không thể nào không được, nhưng số người đó họ chưa làm hư hoại Phật pháp đâu, vì Phật pháp còn những Bậc tu chứng.
Chúng ta đọc lại trong Thiền Lâm Bảo Huấn, chúng ta nghe lại những cái gương của các bậc Thiền sư. Ngoài cái hành trạng của các ngài để hướng dẫn các đệ tử, còn những cái đời sống của các ngài, còn những cái lối tổ chức của các ngài mà chúng ta phải học.
Chúng ta học những cái lối lãnh đạo của các ngài rất là, vừa đời sống của các ngài để chúng ta noi cái gương của các ngài mà sửa mình cho đúng là một bậc Thiện Tri thức hướng dẫn mọi người. Và đồng thời còn phải biết những cái sự tổ chức như các ngài, để tạo cho Tùng Lâm được sung mãn, để tạo cho Phật pháp hữu trụ thế gian, đó là chúng ta phải học ở các ngài rất nhiều.
Chúng ta còn thì giờ đâu mà suy tư, lo lắng những cái chuyện mà nho nhỏ đó, nhưng chúng ta không tránh khỏi điều đó, chúng ta cũng biết điều đó không tránh khỏi. Nhưng ráng chúng ta hãy nỗ lực tu hành, để rồi một số Thiền sư ra đời, một số người chứng đạo ra đời, niềm tin thì đã có sẵn cho mọi người chắc chắn từ chính hệ phái Phật giáo. Rồi từ trong nội bộ của chúng ta cũng đều có sự thấy rõ ràng, thì điều đó là một cái điều rất chính đáng.
Cho nên khi mà cô Cảnh về đây nhập Thất thì Thầy Viện chủ cũng nhắn nhủ những đôi lời. Là tuy rằng Cô về nhập Thất thì cũng là một điều rất quan trọng đối với Thiền Tông, đối với con đường Thiền của Thầy Viện chủ. Vì thế đầu tiên cô đến đây xin chỉ nhập Thất tu hành giải thoát cho riêng mình, chứ không nghĩ như hôm nay trái lại Cô thấy rằng cái trọng trách của Cô rất lớn. Do đó Cô cũng phải nỗ lực làm sao cho xứng đáng với lời của Thầy căn dặn, lời của Thầy khuyên nhủ, vì thế mà về đây Thầy sẽ khuyên Cô. Nếu niềm tin của Huynh đệ ở dưới Viên Chiếu đặt trọn vào Cô, Cô hãy nỗ lực tu, Thầy sẽ đem hết về tinh thần, vật chất, Thầy sẽ giúp đỡ cho Cô tận lực để thành tựu được sự giải thoát sanh tử, chừng đó niềm tin Phật pháp sẽ sâu sắc hơn.
Do đó, Thầy trước kia Thầy không dám nghĩ rằng, Thầy sẽ nhận một vài vị ở thiền viện, trong các thiền viện về đây. Vì sợ e nó có những chuyện xảy ra không may cho Thầy Viện chủ, là một bậc Thầy của chúng ta, là một người có công lao chấn hưng lại con đường thiền. Thầy còn tại thế mà có điều gì đó là một cái điều làm cho chúng ta không phải là đệ tử của Ngài.
(01:02:36) Cho nên Thầy chưa dám nhận một vài vị ở các chiếu về đây, sợi e có những sự nói ra, nói vào làm giảm uy tín của Thầy chúng ta, cho nên Thầy không dám. Nhưng cuối cùng thì Thầy Viện chủ hoan hỷ cho về đây, thiệt ra thì một cái niềm phấn khởi và một sự hân hoan rất là sung sướng cho Thầy mà từ lâu Thầy ao ước, hôm nay được thể hiện như thế này.
Thầy nguyện cùng Mười phương Chư Phật, đem hết kinh nghiệm bản thân của mình để phục vụ cho Phật pháp. Và những vị mà được về đây, Thầy đem hết sức lực của mình làm cho Thiền Tông sáng tỏ, làm cho Thầy chúng ta hân hoan vì công lao của Thầy gầy dựng lại Phật giáo Thiền của Dân tộc Việt Nam.
Như vậy hôm nay các Huynh đệ đừng nghĩ, đừng nghĩ, đừng lo, Thầy có nghe Sư đệ gửi thơ về, Thầy có điện về. Thầy biết tâm của Sư đệ rất lo lắng, nhưng không sao đâu Chư Phật gia hộ. Từng cái ngày mà Thầy phải lên xuống đi về Thường Chiếu nhiều lần, những trường hợp xảy ra nằm ở trong đó có những điều kiện rất khó khăn, thế mà đã giải quyết xong. Giải quyết xong với một tinh thần Thầy trò biết nhau, Thầy trò hiểu nhau, tương trợ cho nhau, Thầy Viện chủ đã nói những lời nói, cho nên Thầy không ngao ngán chút nào đối với Huynh đệ của Thầy mà chỉ biết nhìn vào Phật pháp, làm cho Thiền Tông Việt Nam sống lại, điều đó là điều ước muốn của Thầy Viện chủ và cũng là ước muốn của Thầy.
Hôm nay Thầy còn ở lại không nhập diệt là vì ơn của Thầy Viện chủ, là vì lời yêu cầu của Thầy Viện chủ. Cho nên hôm nay Thầy làm tất cả những gì là làm cho Thầy mình, chứ Thầy không làm cho ai, làm cho một người nào hết. Cho nên Thầy thậm chí rằng những vị ở nơi khác về đây tu hành, Thầy không thể nào lấy những vị đó để sau này điều khiển các Tu viện của Thầy mình. Mà Thầy chỉ muốn nhận những vị Tu sĩ trong các Thiền viện của Thầy, để những vị đó được khả năng đến mức để lãnh đạo con đường thiền của Phật giáo, của do Thầy mình chấn hưng lại.