00:00
00:00
Mục lụcA+A-Lưu sáchTìm trong sách
Ẩn Mục lụcPhóng toThu nhỏInLưu sáchTìm trong sách

Phiên bản điện tử dành riêng cho Thư viện Chơn Như:
https://thuvienchonnhu.net

Quý bạn đọc muốn thỉnh sách giấy vui lòng liên hệ
Ban kinh sách của Tu viện Chơn Như:
Điện thoại: (0276) 389 2911 - 0965 79 55 89
(Sách chỉ kính biếu, không bán!)

Ước mong mọi người sống không làm khổ mình, khổ người và khổ chúng sanh.

Chuyển ngữ: Nhóm Phật tử & Tu sinh Chơn Như

(01:04:28)

(01:04:28) “Tại sao có những ngôi chùa làm các món chay mang tên gọi mặn như là: Khô lươn, tôm, cá kho, thịt kho. Mấy thứ này, khi thành phẩm con ăn thấy rất ngon, chẳng khác gì thịt heo kho thật. Thực sự vẫn có nạc, da giòn, mỡ béo. Người đạo diễn hay là người diễn viên khéo quá, có đúng lời Phật dạy, các con nên sống như vậy không? Các tôn giáo khác nhìn đạo Phật bằng đôi mắt gì?

Lúc chế biến thức ăn người làm tập trung tâm mình vào đâu, ý thức ra sao? Đã ăn chay sao còn tưởng đến thức ăn mặn, còn cái đau của chúng sanh trong bàn tay, sức lực, uy thế của mình. Cuối mong Thầy chỉ dạy để con và nhiều người khác cùng sống đúng như Phật, như thật mà Thầy là người trực tiếp lời giáo huấn di chúc của đức Phật.”

Đây các con nghe đây trong cái bài kinh Jivaka ở trong kinh Trung bộ thì đức Phật đã dạy người cư sĩ mà làm thực phẩm mà cúng dường cho Phật và chư tăng, làm thực phẩm động vật tức là có thịt chúng sanh trong đó thì có năm điều phi công đức, tức là năm cái điều tội lỗi đó mấy con.

Như vậy quý Phật tử nghe cái lời Phật nói như vậy dám làm thịt heo mà đem cúng dường chư tăng không? Hay là bắt gà làm thịt, hay ra đem cá hầm, chưng để mà đem cúng dường chư tăng không? Mấy ông Nam tông là ăn hết đó mấy con. Mình quán rau, mình quán thịt nó thành rau là cứ ăn thôi, bởi vì rau mà, tưởng nó như rau là cứ ăn, đúng là lý luận để mình nuốt cho trôi miếng thịt vì nó thèm khát quá rồi.

(01:06:29) Cho nên ở đây khi mà đọc sách của Thầy mấy ông Nam tông ông tức, tức lộn ruột rồi. Đó Thầy bác mấy ông dữ lắm. Nhưng mà sự thật là mấy ông không đúng kinh sách Nguyên thủy. Mấy ông đọc, mấy ông dám luận như vậy để cho mấy ông ăn. Cái đó đức Phật dạy chư tăng như thế nào? Dạy chư tăng chúng ta như thế nào? Mấy con biết: “Ăn không thấy, không nghe, không nghi.”

Mấy ông luận như thế này để nuốt cho được mà. Ăn không thấy nghĩa là không thấy người ta bắt con heo làm thịt cho mình ăn, người ta làm ở đâu, mình đâu thấy. Không lẽ bây giờ ông đem đến chùa làm con heo trước mặt cho mấy ông thầy thấy sao, phải không các con? Nó làm ở lò sát sinh đó chứ nó đâu có làm ở đây. Cho nên ông nói ăn không thấy, không thấy người ta làm.

Nhưng mà ý của Phật như thế nào? Ăn mà thấy miếng thịt là không ăn. Mặc dù là miếng đậu hũ mà các con làm như thịt heo đi nữa, nhất định sẽ không ăn, thấy thịt theo là có cái sự đau khổ. Thấy hình dáng mà có miếng thịt, miếng cá mà còn làm bằng đậu hũ mà giống như thật thì nhất định là cái người mà tu theo đạo Phật nhất định thấy như vậy là không ăn. Bởi vì thấy như vậy là chúng ta có một cái tưởng thật sự, có một loài vật chết?

Bởi vì có sự thật, có loài vật chết người ta mới bắt người ta làm thịt thật sự, cái đó là tưởng đúng. Còn tưởng sai là không có linh hồn mà tưởng có linh hồn là sai? Còn có miếng thịt như vậy là có cái sự thật của một con heo bị cắt, bị giết mới có miếng thịt, đó là một sự thật đúng.

Mà bây giờ làm bằng đậu hũ không có lừa đảo tôi được đâu, cái tâm từ của chúng tôi, đức Phật nói một vị tỳ kheo ăn thực phẩm khi mà ăn thì tâm từ phải phủ trùm. Thứ nhất là biết ơn của đàn na thí chủ, cái công ơn của người ta bằng mồ hôi, nước mắt. Thứ hai là nhìn món ăn của chúng ta có bao nhiêu sự chết chóc đau khổ ở trong này? Cái lòng từ của đức Phật mà. Cái lòng từ bi của chúng Thánh tăng mà, chúng ta nỡ lòng nào chúng ta ăn. Đó là khi thấy thì không ăn.

(01:08:16) Khi thấy ở trên đĩa có miếng đậu hũ mà làm giống thịt heo thì nhất định không ăn. Cho nên Thầy nói có một lần cô Út đi mua bánh mì mà họ dồi ba cái thịt heo giả, cũng có nạc, mỡ, da này kia bỏ trong đó rồi đem về. Dồi bánh mì mà về, Thầy banh ra nhất định là bỏ chứ không ăn, nhất định. Đây là thịt thật chứ gì? Thịt heo nó phải giống vậy không? Bây giờ làm cái gì cũng không ăn, đem bỏ.

Còn quý thầy thấy như vậy là khoái ăn nữa, như là, mình tưởng như là mình ăn thịt thật, ngon thật. Đó là đúng là chúng ta đã bị cái tâm lừa đảo chúng ta. Do cái tâm sát sanh của chúng ta nó thể hiện qua cái lòng tham. Đối với người tu sĩ đạo Phật chúng ta không vậy, không có quyền mà ăn uống trên cái hình dáng mà đau khổ của một miếng thịt của chúng sanh như vậy.

Ăn không thấy, không nghe. Bây giờ chúng ta có một cái đĩa thực phẩm như thế này, không có thấy thịt chút nào, người ta bầm nát hết. Mà nghe người ta nói trong cái đĩa này, họ bằm trong này mỡ đồ này kia, nó bỏ mỡ heo trong này thì cũng không thấy thật sự nó bỏ mỡ heo nó chiên đó, nhất định là Thầy không ăn đâu. Hễ nghe người ta nói có thịt chúng sanh, có con vật chết trong đó là không ăn, đó là người tu sĩ đạo Phật. Các con thấy chưa?

Nghe người ta nói là không ăn mà không nghe, bây giờ mình không nghe thì mình ăn. Nhưng mà không nghi, đức Phật đã dạy không nghi. Bây giờ ăn nghe có mùi mỡ heo đây, ăn nghe mùi tanh cá đây, trời đất ơi tôi phải nghi rồi chứ gì? Món ăn này người ta bằm tan nát hết, không biết người ta cho cá ở trong này hay gì mà nó tanh quá trời, phải không các con? Phải sinh nghi rồi nhất định của món ăn này dẹp qua bên chứ tôi không có ăn.

Các con thấy đức Phật dạy chúng ta rõ chứ gì: “Ăn không thấy, không nghe, không nghi.” Mà ăn thấy, nghe, nghi thì nhất định là không ăn rồi. Có vậy thì là ai mà đã làm cách thực phẩm bằng…​

Bởi vì có một lúc người ta mua về những cái đồ mà Đài Loan nó làm giống như thịt nạc đó mấy con, về đây cô Út làm. Thầy nói trời ơi như vậy là thịt heo rồi, thôi nhất định là không ăn, không ăn, không ăn, nhất định là từ đây về sau ăn rau thôi. Rau với muối là tốt nhất. Chúng ta là người tu sĩ phải tâm từ bi, phải biết thương yêu, một cái hình dáng phải biết đồ ăn chay như thế này mà giống như thịt heo bỏ trong miệng mình nhai như thịt heo là nhất định không ăn. Có ngon gì cũng không thèm hết.

(01:10:35) Ngon cái miệng nhưng mà cái tội khổ ở trong cái tâm của mình mai mốt ăn thịt heo mà vẫn nói là đó là đồ chay nữa thì thôi chết rồi. Cho nên cái lòng từ chúng ta không thể nào cho phép chúng ta phải bỏ miếng đồ ăn mà trong miệng nhai mà nó giống thịt thì không thể được.

Cho nên bằng dưa, những cái củ cải hoặc là bằng đu đủ, người ta bào, người ta làm coi như là dưa trộn muối mà họ nói mắm chay. Thôi nói mắm chay mấy người ăn đi chứ tôi không ăn đâu. Bởi vì mắm thì mấy người phải có thịt, có cá trong đó rồi tôi đâu có bỏ vô miệng ăn được. Mấy người nói mắm thì mấy người cứ đem về, chứ còn mấy người nói dưa muối thì tôi ăn. Nếu mấy người nói mắm thì tôi không ăn.

Mắm mà còn có chay thì sao được. Cá mà còn có chay trong đó sao được. Bộ mấy người lấy cây mấy người đẽo bỏ đó rồi nó chay. Cho nên khi mà nói ra một cái điều gì rồi thì cái tâm của một người tu sĩ chân thật của đạo Phật nhất định là hoàn toàn, không phải là con bò ăn cỏ đâu.

Cái hình dáng, mà các con làm thịt bằng đồ chay giống cá, tôm, cua hoặc tất cả mọi hình dáng là vì cái tâm còn thèm thịt, cá nên làm ra nó. Cho nên điều đó là điều ác đức, điều đó là điều không còn tâm từ bi nữa. Người ta thực hiện, con người tu theo đạo Phật, người ta thực hiện cái tâm từ bi và thương xót chúng sanh. Cho nên cái người mà tu thật sự không có làm đồ giả. Đồ đó là đồ giả mấy con.

Đồ giả đã mang tội ăn thịt chúng sanh. Thèm khát để mà thực hiện ăn thịt chúng sanh mà còn cái tội là giả dối. Nó không phải thịt mà làm cho nó thành thịt. Đó là cái tội giả dối, cái tội lừa đảo. Thầy kết tội liền tức khắc với những người Phật tử mà làm khéo tay như vậy. Đối với Thầy, người đó là tội lỗi.

Bây giờ con làm thịt heo này, chứ đâu phải thịt heo, đó là đậu hũ, nó là những mì căn, Thầy cứ ăn đi không có sao đâu. Nhưng mà Thầy cứ ăn, mà Thầy cứ thấy như vậy hoài, mai mốt thịt heo Thầy cũng ăn được như thường, tức là những cái sai. Cho nên ở đây tất cả những cái đó là những cái người ta bịa ra để người ta ăn, để người ta giảm bớt sự thèm của người ta. Như vậy thì chúng ta không có nên, không có nên ăn thịt chúng sanh. Khi mà thọ Bát Quan Trai thì hoàn toàn chúng ta ăn rau cải, thực phẩm thực vật.

(01:13:13) “Nếu một người ăn chay trường nói câu thịt heo, thịt gà thì người này có phạm tội vọng ngữ hay không?”

Mình ăn chay trường thì mình không nên nói thịt là ở trong cái chỗ ăn. Bây giờ đang ăn chay mà nói bữa hôm qua tôi ăn đám giỗ hay đám gì đó, trời ơi cái cô đó làm thịt gà tiềm hay là thịt gà quay ngon quá trời. Như vậy rõ ràng là đang ăn chay mà còn nói, người ta nói thức thực, nó có bốn cái loại thực: thức thực, tưởng thực…​

Nghĩa là mình ăn bằng cái thức của mình. Khi mình khởi ra một cái hình ảnh gì đó là mình đang thức thực. Cho nên Thầy nói con người chúng ta, là đoạn thực đó là chúng ta ăn từng miếng như rau cải, tương dưa hoặc là miếng thịt, miếng cá từng miếng, từng miếng gọi là đoạn thực.

Còn bây giờ thức thực là như thế nào mấy con? Khi thấy hiểu biết một cái gì đó, thấy đó mình ham muốn là mình ăn cái đó rồi. Thầy thích cái ly là đã ăn cái ly luôn, cái thức thực nó ăn tất cả mọi vật hết, nó không phải ăn đồ ăn đâu, đó là thức thực. Cho nên ở đây thì chúng ta phải học bốn cái loại thực của thức thì trong kinh, trong cái ‘Đường Về Xứ Phật’ có giảng, có người hỏi Thầy, Thầy có giảng.

Thì chúng ta thấy rằng trên cái sự tội lỗi của chúng ta khi mà chúng ta ăn chay thì chúng ta không có nhắc đến một cái thịt, cá gì ở trong tưởng của chúng ta. Còn nếu mà chúng ta nhắc tức là nó có thức thực ở trong đó rồi, nó sai. Hễ mình nhắc thịt tức là thức thực thịt rồi. Hễ nói thịt heo là thức thực thịt heo mà nói cá là thức thực cá.

Cho nên cái thức của chúng ta sẽ ăn con cá. Các con biết, mình ăn như vậy là mình phạm tội rồi, bởi vì tội sát sinh mà. Mà thật sự ra mình có cầm dao giết con vật đâu, ngay cái tư tưởng của mình đó là tội rồi. Bởi vì Phật nói những cái ăn đó chúng ta phải dẹp mới được …​


Trích từ:2001-LINH HỒN KHÔNG CÓ
Trích dẫn - Ghi chú - Copy