(55:50) Trưởng lão: Bây giờ tới cái Giới thứ hai: Giới Không Tham lam Trộm cắp. Nghĩa là ở trong này, nếu mà nói không trộm cắp thì mình không ăn trộm cắp thôi, còn gian tham thì mình còn gian tham, nhưng mà gian tham trộm cắp ở đây nó liên tục nó nối liên tục, vậy thì chúng ta còn tham nhiều lắm mấy con. Cho nên cái đức Thánh của giới tham lam trộm cắp này là cái Đức Thánh Buông Xả, một cái người biết buông xả thì họ sẽ không tham lam, còn cái người không biết buông xả thì bây giờ họ không lấy trộm cắp này kia chớ họ cũng còn tham lam, nhưng mà còn tham còn khổ, chớ không phải hết, cho nên biết buông xả thì không khổ, đó là cái đức buông xả, một cái người tu biết buông xả.
Thí dụ như bây giờ con mới sắm một cái xe, con mới sắm cái xe gắn máy thôi, lỡ để ngoài cổng kia chúng lấy, Trời đất ơi! Buồn tức về khổ sở, đi đâu cũng dòm coi có ai lấy cái xe của mình không? Nó khổ sở đi cớ Công an này kia đủ thứ, xe mất vẫn mất, về ngủ không được tức tối, để cái xe có chút mà nó đẩy đi, tức. Còn cái người biết buông xả, thì con sao biết không? Nó không buồn khổ gì hết, nó nói đây nhìn nhân quả “hồi đó chắc mình cũng ăn trộm, ăn cắp của ai cho nên giờ người ta lấy lại chớ không gì, thôi mình vui vẻ để cố gắng làm mua cái khác thôi, không cần buồn khổ nữa”, thì người đó có khổ về của cải không? Đâu có khổ.
Cũng như bây giờ, con dồn hết cái công sức của con làm ra tiền con cất được cái nhà lầu ba bốn tầng, vừa ở mấy bữa bỗng dưng cái xóm mình bị cháy, cháy luôn cái nhà của mình luôn, “trời đất ơi, bao nhiêu công lao của mình, bây giờ đổ vô đây hết rồi”, thì con không chịu buông xả thì ngay đó con như người điên, có chắc không? Điên chứ không điên, Thầy nói điên đi cà ngơ cà ngơ ngẩn ngẩn, đi ngoài đường ngoài xá không còn biết gì nữa hết, cho nên đó là những cái sai lệch mà cái người có đức buông xả, không còn tham đắm, tham là tham đắm cái vật chất đó cho nên người ta xả, không còn khổ đau nữa, bình thường. Của cải do mình làm ra nó mất là do nhân quả, mình không hưởng được nó được là do nhân quả của mình, mình vui vẻ chấp nhận trả nhân quả không hề sợ, tao sẽ làm cái khác cất cái nhà còn cao hơn bốn tầng, phải không? Thì mình tích lũy mình lo mình làm nữa, không buồn khổ. Còn mấy cái người đó họ điên khùng.
(58:05) Thầy thấy trong một cuộc đời của Thầy, Thầy thấy nhiều người tiếc của cải, bị những cuộc chiến tranh của cải bị hư hoại, rồi bị tàn phá, rồi họ mất của cải như tay trắng rồi, họ thấy cuộc đời họ bốn mươi lăm, năm mươi tuổi rồi không còn gầy dựng lại được nữa, sức không còn làm được nữa, họ trở thành những người điên, thần kinh họ quá căng thẳng, họ không còn sống như cái người bình thường họ trở thành người điên, tới cuối cùng họ chết, còn ở trong cái trạng thái ngơ ngơ ngẩn ngẩn, đau khổ lắm mấy con.
Cho nên, Thánh đức buông xả là cần thiết lắm! Các con muốn thấy cái đức hạnh buông xả, buông xả như thế nào là đúng? Đức Phật nói như thế này: “Cạo bỏ râu tóc, đắp áo cà sa, sống không gia đình, không nhà cửa, tâm hồn trắng bạch như vỏ óc phóng khoáng như hư không chỉ còn ba y một bát, thiểu dục tri túc”. Ba y một bát như thế nào? Như Thầy mặc đây là ba y một bát, cái y ngoài là cái y thượng là một cái y chứ gì, cái áo ngắn của Thầy mặc trong là cái áo chứ gì, cái quần là một - là ba cái bộ đồ như vậy gọi là ba y một bát. Khi mà Thầy thay cái y này ra Thầy giặt thì Thầy còn mặc hai cái này, mà khi Thầy giặt hai cái bộ đồ này thì Thầy lấy cái y thứ nhất choàng vô cho kín thân mình rồi Thầy sẽ giặt, như vậy cuộc đời quá khổ mấy con, mấy con ít ra cũng còn có hai bộ đồ, tệ nhất là mấy con ít nhất cũng còn hai bộ đồ, phải không? Nhưng mà ông Phật chỉ có một bộ đồ, cho nên cái bình bát (của) ông đó ông để gọn nhất là cái mùng, bỏ cái mùng ở trong đó để đi vào trong rừng, chỗ nào đó thì giăng xuống mà nằm mà thôi và cái muỗng đem cơm, không thừa hai vật.
Vì trong Giới Ni Tác Kỳ Ba Dật Đề, ba mươi giới xả đạo của Phật, người nào Tu sĩ mà có dư hai món đồ thì người đó bị đọa địa ngục liền, đức Phật đâu có chấp nhận. Thầy có cái y này mà Thầy có thêm cái nữa thì tức là Thầy bị đọa đó, Thầy có một bộ đồ này mặc mà Thầy có một bộ đồ nữa là Thầy bị đọa; Thầy không bệnh mà Thầy giữ viên thuốc Thầy bị đọa; Thầy có một cái muỗng Thầy ăn cơm mà thêm một cái muỗng nữa là Thầy bị đọa. Nghĩa là có hai vật là bị đọa, giới luật của Phật nghiêm chỉnh của một vị Thánh Tăng là như vậy, sống tri túc thiểu dục, không có được thừa.
(1:00:14) Sống như vậy, các con thấy sống như thế nào các con chịu nổi không? Không có được mang gối nè, không được đem theo mền nè, trời lạnh thì lấy cái y này đắp mà trời nực thì thôi, còn có một cái miếng y rách trải ở dưới đất, bất kì chỗ nào nằm là trải xuống đó nằm, ngồi thiền thì trải ngồi, xếp lại trải ngồi, chỉ có cái y rách với cái y lành này và cái bộ đồ này. Trong cái bát ăn cơm, uống nước trong đó chứ không thêm cái ly cái gì nữa, đời sống như vậy quá gọn gàng hơn là một binh chủng, hơn là một người lính. Nghĩa là người lính đồ đạc ở trên ba lô thôi, đi đánh giặc mang trên lưng của mình, còn cái người tu sĩ thì chỉ có cái bát để ăn cơm rồi để các vật dụng cần thiết cho mình ở trong đó thôi. Cho nên không có được hai cái bàn chải, không được hai cây kem, chừng nào hết thì xin mà không hết thì cứ giữ một thôi chứ không được hai, nếu mà hai thì đọa.
Cho nên ở đây các con chưa học được những cái hạnh Thánh. Một bậc Thánh Tăng mà! Chứ đâu có được mà nằm nhà cao cửa rộng, đâu có được ở chùa to Phật lớn đâu, ở hoàn toàn là những cái nơi mà nghèo, bởi vậy xả phú cầu bần mà! Chớ đâu có mà xả bần cầu phú. Cho nên bây giờ Phật giáo chúng ta đi ngược lại hết rồi, ngược theo với cái hạnh của Phật ngày xưa rồi! Cho nên họ nói cái hạnh của Phật ngày xưa nó lỗi thời, bây giờ phải sống vậy, đúng là sống như vậy làm sao giải thoát được? Làm sao chứng quả A La Hán được? Cho nên chúng ta tìm một vị A La Hán không bao giờ có, phải không?
Cho nên ở đây các con thấy cái Đức Buông Xả, buông xả đến tận cùng, còn thiểu dục tri túc, không còn gì nữa hết, là một Du Tăng nay rày đây mai đó, không có được ở nương một chỗ nào hết, cho nên cái hạnh của Du Tăng Khất Sĩ tuyệt vời, một bậc Thánh thì người ta mới sống được cái điều này chứ còn lơ mơ. Cho nên cái hạnh buông xả này là cái hạnh không còn tham, nó lìa ra cái tâm tham, nó là cái đức, cái Đức Buông Xả.
Bây giờ về cái đức cao quý như vậy, cho nên vì vậy mấy con chỉ cần buông xả một phần trăm của Phật thôi! Một phần trăm của một vị Thánh Tăng thôi thì mấy con cũng thấy an ổn rồi, mất của không tiếc đâu, thấy nó là nhân quả rồi thì mấy con không có khổ nữa, không có rầu rĩ đâu, thì cũng đủ cho cái đời sống của người cư sĩ các con thấy hạnh phúc rồi! Cho nên các con chỉ cần giữ được cái Đức Buông Xả, một cái Đức Buông Xả một chút xíu thôi, một chút xíu của Phật thôi, Phật mười các con được một, Phật một trăm thì các con được một phần trăm thôi cũng là hạnh phúc rồi, các con nhớ chưa? Nhớ kỹ!
(1:02:43) Chớ còn người buông xả thì không bao giờ tham lam của ai hết. Còn Thầy nói ở đây, tu sĩ mà ở đây mà sống, tụi con thấy họ sống ở đây một thời gian, khi mà đi mền gối ở chùa cho họ đó, họ đi họ mang theo hết, họ làm cả bao bao vậy, rồi cái ca, cái gì uống nước, gì đủ thứ họ mang hết, rồi y áo, rồi Phật tử cúng dường này kia. Trời ơi! Hồi họ vô thì không có mà tới chừng về thì, chừng ba năm sau họ về thì Thầy nói họ kêu cái xe họ chở đi! Thật sự ra như vậy là còn cái gì mấy con? Đâu đúng cái hạnh của người tu đâu, tu mà còn như vậy là thôi, còn hơn ra đời đi làm đi còn thọ dụng của đàn na thí chủ như vậy thì không được, nghĩa là không đúng cách.
Cho nên Thầy không nói nhưng mà Thầy thấy đúng là Đại Thừa nó đã nuôi người ta bằng cách sống như vậy rồi. Chẳng hạn bây giờ về hạ các con là Phật tử các con cúng dường cho mùa hạ cho họ đầy đủ chứ gì, sau khi hạ rồi, quyết toán rồi, nó chia ra, nó chia mỗi Thầy bao nhiêu tiền, bao nhiêu bột ngọt, bao nhiêu xà bông, bao nhiêu dầu, bao nhiêu vải gì nó chia ra, thì ông nào về cũng bao bao vậy hết chớ không phải đâu. Trời ơi! Đi hạ còn sướng hơn cái gì nữa, thành ra người ta tu hành kiểu này riết rồi thành ra Phú Tăng hết nó đâu còn phải là Bần Tăng nữa! Cho nên không ngờ các con nghĩ thương các Thầy tu nên cung cấp rất đầy đủ, thế rồi người ta không nghĩ để mà người ta thực hiện cái sự giải thoát cuối cùng người ta cứ nghĩ đến cái vật dụng, tiền bạc, rồi y áo, quần áo không.
Cho nên Thầy nói thực sự Phật giáo bây giờ nó sai, sai đến mức độ, chẳng hạn bây giờ Thầy có đủ rồi, các con cúng dường vải sồ Thầy không nhận, không nhận nữa! Không nhận nữa! Chừng nào Thầy rách Thầy xin, bây giờ Thầy còn đồ đừng cúng nữa, còn cái này không, các con cứ cúng cúng cúng, nhận nhận nhận… nhận riết rồi trời đất ơi! Cả tủ, cả giường, cả bao vậy đó, Thầy nói riết rồi mấy con. Bởi vì người ta không dám nói mấy con cho nên mấy con đâu có biết, mấy con cứ cúng, chớ còn người ta ngăn chặn liền, “mấy con đừng có cúng hãy để số tiền đó mà có thể giúp cho những người bất hạnh trong xã hội chúng ta còn nhiều, an ủi họ đi. Còn quý Thầy tu hành rồi, bao nhiêu đây đủ rồi, chỉ mấy con cúng dường cho ngày bữa cơm đủ rồi, đừng có cúng nhiều, cúng nhiều rồi ăn uống phi thời không tốt”, cứ nói thẳng với Phật tử đi.
(1:04:59) Còn cái này tích lũy, tích lũy để làm gì? Cuối cùng xong cái hạ rồi cái ông Thầy nào ở trụ trì chùa đem bán lấy tiền đó rồi sửa chùa, sửa miễu làm đủ thứ đẹp sang ở trong đó, rồi trang trí phòng mình máy lạnh, tủ lạnh, đủ thứ hết như vậy là sai Phật pháp hết rồi, đó là không đúng mấy con?
Cho nên ở đây là cái giới mà Không Gian Tham Trộm Cắp thì cái giới đó là giới đúng, cái đức Thánh giới buông xả của nó, mà chúng ta không chịu buông xả thì chúng ta bị lầm lạc trong cái tham. Tham ở đây không có nghĩa là ăn trộm ăn cắp mà tham lam, chúng ta còn tham vật dụng, chúng ta còn ham muốn, còn thích những cái điều đó, cho nên chúng ta còn tích lũy những cái điều đó thì cái giới mà Không Tham Lam Trộm Cắp này là giới đừng có tích lũy.