(1:22:08) Bây giờ Thầy sẽ bắt đầu, sẽ dạy các con về cái bài học kỳ trước. Để tóm lược lại cái bài mà các con đã được học kỳ trước.
Tóm lại, bài giảng kỳ rồi là để cho các con thông hiểu nghiệp.
Tức là ở cái giai đoạn một của giáo án này, Thầy đã giảng về cái nghiệp. Do cái đoạn dạy về nghiệp thì các con biết là cái nghiệp nó là chủ nhân của chúng ta, nó là một đấng tạo hóa sanh chúng ta ra.
Cho nên ở đây Thầy có ghi lại:
Đối với đạo Phật, nghiệp là đấng tạo hóa sanh ra loài người.
Đó thì các con thấy rất rõ. Cái nghiệp nó sanh ra muôn vật chớ không phải có một đấng tạo hóa nào hết, Phật xác định cái điều đó rất rõ. Mà Thầy đã giảng cái chữ “nghiệp" các con đã hiểu rồi.
Cho nên ở đây thì chúng ta đã biết đạo Phật đã xác định rất rõ ràng là:
Nghiệp là đấng tạo hóa sanh ra loài người và chúng sanh, nên thường sai khiến con người…
Chúng ta thành cái thói quen rồi thì chính cái thói quen đó là cái nghiệp của chúng ta, nó sai chúng ta làm cái này, làm cái kia. Hễ nó khởi ra cái muốn nó - tức là cái nghiệp đó, thì chúng ta chạy theo nó.
Cũng như một người nghiền thuốc, khởi ra cái muốn thì móc ra trong túi của mình lấy cái điếu thuốc lên rồi đốt, rồi hút. Rồi khởi ra nghiện rượu là bắt đầu chúng ta phải chạy đi mua một ly rượu để uống thì đó là nghiệp sai chúng ta..
nên nó thường sai khiến con người. Vì thế, con người là kẻ được thừa tự của nghiệp.
Đời đời, kiếp kiếp của con người tiếp nối trong sáu nẻo luân hồi đau khổ đều chính do nghiệp mà ra.
Chúng ta đau khổ đều chính do nghiệp. Từ cái nghiệp cũ nó đưa đẩy chúng ta, rồi chúng ta tạo cái nghiệp mới, rồi nó thành thói quen, nó trở thành nghiệp cũ. Cứ như vậy, nó mãi mãi tiếp diễn đời này đến đời khác mà không bao giờ chúng ta chịu ngăn chặn nó.
Biết vậy, chúng ta cần phải chấm dứt nghiệp. Chấm dứt nghiệp là chấm dứt tái sanh luân hồi, sanh tử và đau khổ.
(1:24:40) Ở đây, các con thấy rất rõ là Đức Phật đã xác định: "Nghiệp là tạo hóa sanh chúng ta ra", mà bây giờ chúng ta phải làm chủ cái đấng tạo hóa này, chấm dứt nghiệp không còn làm nữa, không còn sai chúng ta nữa, không còn sanh chúng ta ra nữa, đó là chúng ta đập vỡ cái đấng tạo hóa mà sanh ra con người, sanh ra chúng sanh.
Bằng chứng là chúng ta tu tập theo đạo Phật là chúng ta đập cái ông tạo hóa này, xô ổng xuống cái ngai vàng, không có để ông ngồi đó mà ổng sai người ta được nữa. Đó là cách thức chúng ta phải mạnh dạn chớ không phải tuân theo cái lệnh của nó nữa.
Chẳng hạn bây giờ mình nghe ở trong bụng của mình nó đói, nó cồn cào, bắt đầu mình chạy vô trong bếp rồi mình lục nồi cơm ra mình ngồi mình ăn, đó là nghiệp sai mình đó. Vậy thì mình muốn chấm dứt cái nghiệp này là nhất định là không có vô bếp lục nồi, thì như vậy đó là mình đã làm chủ được cái đấng tạo hóa này rồi.
Anh ta sai mình, bảo mình đi ăn thì mình đi ăn, sai mình đi uống là mình đi uống. Không được! Sai mình ngủ là mình đi ngủ thì đó là thuộc về nghiệp tất cả hết. Cho nên, chúng ta biết được cái điều mà nó sai mình đi thì tức là cái nghiệp, đó là cái thói quen.
Do vì vậy mà chúng ta phải nỗ lực, giờ nào ra giờ nấy, làm việc gì ra việc nấy, ăn ra ăn, uống ra uống. Không có nghĩa là giờ này không phải giờ uống mà đi uống, giờ này không phải giờ ăn mà đi ăn, thì chúng ta cấm tuyệt, thì làm cho cái ông chủ mà thường sai chúng ta từ lâu tới giờ nó không sai được nữa.
Cũng như bây giờ mình ngồi lại mình nhớ, mình thương những cái người như cha mẹ của mình đã chết, mình nhớ, mình thương những người đó. Thì bắt đầu mình biết đây là một cái nghiệp của muôn người chớ không phải riêng mình, người nào thì cũng nhớ cha, nhớ mẹ hết, cho nên mình chấm dứt.
Nhớ chắc chắn cũng không cha mẹ gì sống được; thương chắc chắn là cũng không sống được. Đã chết rồi thì tan biến theo nhân quả, không còn ở đây mà thương, mà nhớ nữa!
(1:26:55) Do cái sự hiểu biết trí tuệ này, chúng ta làm chủ được cái nghiệp, làm cho tâm chúng ta không bồi hồi, không nức nở, không đau khổ, không thương nhớ.
Cho nên, các con hầu hết là những người cư sĩ có gia đình, có con cái thì phần lớn cái nghiệp… (Mất đoạn)
hết băng 5