00:00
00:00
Mục lụcA+A-Lưu sáchTìm trong sách
Ẩn Mục lụcPhóng toThu nhỏInLưu sáchTìm trong sách

Phiên bản điện tử dành riêng cho Thư viện Chơn Như:
https://thuvienchonnhu.net

Quý bạn đọc muốn thỉnh sách giấy vui lòng liên hệ
Ban kinh sách của Tu viện Chơn Như:
Điện thoại: (0276) 389 2911 - 0965 79 55 89
(Sách chỉ kính biếu, không bán!)

Ước mong mọi người sống không làm khổ mình, khổ người và khổ chúng sanh.

Chuyển ngữ: Nhóm Phật tử & Tu sinh Chơn Như

(24:15)

(24:15) Trưởng lão: Rồi thôi, bây giờ còn hỏi gì nữa không? Rồi Ngày mai mấy con về phải không? Còn con thì ở lại ráng mà tu tập, có gì thì hỏi Thầy. Để sau này về đó có huynh đệ muốn hỏi, hoặc có chị em huynh đệ nào muốn biết, thì con chỉ lại những cái kinh nghiệm của mình cho đúng để mọi người tu tập. Bởi vì ở ngoài đấy vô đây xa lắm các con, cực lắm. Cho nên có một người nào mà dành được thời gian vào đây tu tập, để rồi về ngoài đó gần gũi với các con, có gì hỏi nhau thì nó tiện lắm. Chứ còn cứ đi ra, đi vô như thế này thì Thầy thấy, nhiều khi gia đình của mình nó cũng còn nhiều công việc lắm, chứ không phải không đâu.

Phật tử: Xin Thầy biên soạn những bộ sách tu tập dành cho người cư sĩ, để chúng con biết cách tu tập với ạ.

(25:15) Trưởng lão: À! Thầy sẽ làm cái điều đó cho các con, bộ sách Đạo Đức Làm Người đó sẽ lần lượt - trong bộ sách đạo đức đó, nó sẽ có những giáo trình cho các con tu tập, đó là bộ sách của người cư sĩ đó các con. Còn bộ sách giới luật, mà Thầy dạy về giới của Sa di, là để cho người tu sĩ, bắt đầu cho người tu sĩ đó. Thầy cũng có viết bộ sách Đạo Đức Làm Người tập 1, tập 2 rồi các con, nhưng mà đây là bộ đạo đức, chứ chưa phải là cái giáo trình. Giáo trình nó cô đọng lại những bài vở, chớ không phải là để cho mình học hiểu. Nhưng mà trước khi mình muốn tu tập, thì mình phải hiểu, hiểu về đạo đức của một con người.

Các con đọc bộ sách Đạo Đức Làm Người, mà Thầy viết tập 1, tập 2 rồi đó, thì đó là khởi sự, bắt đầu cho những chương trình sau này, để soạn thành giáo trình của nó trong những bộ sách đạo đức này. Để sau này các con hiểu, hiểu rồi mình mới biết cách, rồi phải dạy phương pháp để cho các con tập, để giữ được những đạo đức đó. Mình phải hiểu biết về đạo đức của mình trước đã, chứ bây giờ chưa có hiểu về đạo đức mà bắt mình vô, khép vô tu, thì mình không hiểu gì hết. Còn như bây giờ, mình đã hiểu rồi thì bắt đầu: Đây là những đạo đức của mình đây, của người cư sĩ, thì mình phải học, tập, luyện những cái này, cái này…​ thì đây là cái giáo trình. Cũng như các con đọc bộ: Mười Giới Đức Thánh Sa Di, Tập 2, thì đây là giáo trình cho người Sa di tập trong Giới Hành đó. Các con thấy chưa, nó cụ thể lắm đó.

(26:56) Còn gì hỏi không con? Thôi, bây giờ không có hỏi gì nữa, về mà lo tu tập, còn cái gì đó thì hỏi sau. Lần lượt Thầy sẽ soạn thảo Giáo Trình Tu Tập Cho Người Cư Sĩ, kèm theo đó là có bộ đạo đức cho các con đọc, để học hiểu những đạo đức làm người của chúng ta, từ cách thức: Ăn, mặc, đi, đứng, ngồi, nói, nín, …​ tất cả mọi hành động. Tập sách Đạo Đức Làm Người, Tập 3 là sẽ nói về thân thành, khẩu hành và ý hành, ba cái cái hành động này là nơi mà nhân quả nó luôn luôn hoạt động ở trên này. Thầy sẽ đem ba cái hành động này, triển khai ra thành Tập 3 Đạo Đức Làm Người đó các con. Khi cái thân của mình hành động, mà có một cái hành động nào đó Thầy nói nó là vô đạo đức, thì Thầy sẽ giải thích cái vô đạo đức như thế nào, cái hành động này phải không nên làm. Còn hành động này có đạo đức, thì hằng ngày nên làm, cái thân này làm cái hành động đó đúng, các con hiểu chưa?

Rồi từ những lời nói của chúng ta, lời nói này đúng, lời nói này không đúng, Thầy vạch từng chút, từng chút…​ Sau này soạn thành bộ giáo trình, buộc các con phải học tập và tu luyện, từ cái hành động thân, từ cái hành động ý, từ cái hành động lời nói để tạo thành thói quen đạo đức, nó đem lại hạnh phúc cho mình, cho người, nó không làm khổ nhau nữa. Chứ vô tình mình nói một cái, làm người ta giận ầm ầm lên à, phải không? Vô tình, cái hành động của mình làm khiến người ta: “Thấy ghét thằng cha đó quá!”. Có đúng không?

Bởi vì mình vô tình, còn bây giờ mình học rồi, mình biết rồi, muốn làm cái gì đó, thì phải có sự tư duy trong hành động của mình, và khi đó mình tập luyện, nó mới thành quen. Chứ bây giờ, nhiều khi mình làm trước khi mình hiểu nó, làm rồi mới giật mình: “Trời đất ơi, bây giờ làm bậy quá”, phải không? Đó là những cái mà người cư sĩ, cần phải học, tu tập như thế nào, và đó chính là cái giáo trình của các con sau này. Có những cái lớp đó cho các con học tu đó.

Chớ không phải viết cái giáo trình rồi thôi, để cho các con đọc, rồi các con cũng bỏ qua một bên đó. Bởi vì cái đời sống nó chi phối các con nhiều lắm, bắt buộc các con phải vào những lớp này để học. Một tháng có bốn ngày chủ nhật phải không? Phải nghỉ bốn ngày chủ nhật, để vô trong trường học này mà đăng ký, phải học! Nghĩa là người cư sĩ nào cũng vậy, phải vô học, nghĩa là không học luôn, một tháng chọn bốn ngày, mỗi tuần một ngày chủ nhật. Công chức cũng làm được, nông dân cũng làm được, cũng phải nghỉ cái ngày đó, ngày đó là ngày quan trọng cho cái đời sống của mình. Buộc lòng, một tháng mình bỏ ra bốn ngày, một tuần lễ có một ngày học thôi, vô đây học tập. Như vậy là một năm sau thì các con thấy nó như thế nào? Nhiều lắm các con. Giải thoát đó!

(29:17) Ở đâu mà có mở được cái lớp đó, thì thiệt là hạnh phúc cho những người cư sĩ ở đó vô cùng. Rồi không những là người cư sĩ mà cả người không theo Phật giáo đi nữa, cả những người Thiên Chúa, họ cũng đến họ học nữa. Bởi vì, đạo đức chung cho loài người, chứ đâu phải là của riêng Phật tử thôi đâu, mà là của những người khác nữa. Người ta thấy học tốt quá, gia đình anh học, bây giờ anh về anh đối xử tốt, xã hội cũng tốt quá. Thì bên Thiên Chúa người ta cũng thấy vậy, và người ta cũng vào học như thường, mình cũng cho, chứ không phải nói là anh Thiên Chúa thì không được, không có vô Phật giáo học. Thì như vậy là không được, cho luôn hết, hoàn toàn mình chấp nhận hết, cho vô học hết.

Thầy nghĩ rằng, bây giờ đạo đức này là đạo đức của con người, thì không có tôn giáo, không có cái ranh giới của tôn giáo nữa, không còn phe nhóm nữa, mà chỉ là của chung. Cho nên, mở lớp là mở lớp chung cho mọi người, và khi chiêu sinh để vào học, thì người ta cũng sẽ nói rõ trên vấn đề này. Bất kỳ một tôn giáo nào cũng đều có thể vào lớp học Chánh Kiến này học được hết, có thể vào lớp học của giới cư sĩ đều được hết. Người cư sĩ là một con người, nam nữ cũng đều vào trong lớp này học được,vì đây là đạo đức của con người. Nó sẽ thành đó! Rồi sau này các con sẽ thấy, nếu có đủ duyên và Thầy còn sống, Thầy sẽ tổ chức những lớp học này, thì ở Phú Yên hoặc là ở tỉnh nào cũng đều có những cái lớp học hết. Để cho những người không có phương tiện, không có điều kiện để mà đến đây, thì ở tại tỉnh người ta, cũng có nơi để người ta đến người ta học. Trong một ngày chủ nhật, người ta đạp xe đạp đến học cũng được rồi, không cần nhiều, đó là một cái điều kiện để đem lại nền đạo đức cho cả dân tộc mình.

(30:43) Ví dụ như bây giờ các con ở ngoài đó, các con lấy một cái nhà của một người nào đó, của một người bạn nào đó làm lớp học. Đến ngày chủ nhật thì mình mượn cái phòng đó, tập trung nhau học, xong rồi về, cái nhà trả lại cho người ta, người ta sẽ sinh hoạt bình thường. Còn cái ngày học thì thôi làm ơn dẹp cho trống trống một chút để cho mọi người vào học, học xong rồi người ta về, chứ có ở luôn đó đâu.

Như vậy là mình cũng có thể phương tiện, chưa có thành trường lớp hẳn hòi, nhưng cũng có thể mượn một cái căn phòng rộng rãi một chút, mình cũng có thể học tập được. Và đồng thời, những sách vở này cũng đều được xin phép, chứ nếu không, khi các con tập trung thì công an lại họ bắt các con, họ hỏi ở đây tập hợp làm gì đây, phải không? À tôi tập hợp ở đây, rõ ràng là tôi học tập đạo đức, đây là sách vở nhà nước đã chứng nhận hẳn hòi, đàng hoàng. Các con hiểu chỗ đó chưa?

Cho nên phải xin phép đàng hoàng rồi mới có sự sinh hoạt, chứ không có xin phép đàng hoàng mà đưa ba cái sách chưa xin phép thì họ nói đây là ngoại đạo, là tập trung biểu tình chống đối nhà nước, thì mới chết mình đó, phải không? Cho nên ở đây, mình phải thi hành pháp luật nghiêm chỉnh, hoàn toàn ở đâu mình cũng thi hành pháp luật của nhà nước, chấp hành luật pháp của nhà nước hẳn hòi, sách vở xin phép đàng hoàng mới được sinh hoạt, không xin phép thì không nên sinh hoạt. Đó là cách thức như vậy.

Bây giờ Thầy đưa ra những cuốn sách đó cho các con đọc, là để cho các con hiểu thôi, nhưng mà vẫn phải đưa cho nhà xuất bản Văn Hóa hay là Tôn Giáo để người ta sẽ chứng cho mình. Nghĩa là nhà nước đọc rồi, nhà nước kiểm duyệt, nhà nước thấy cái này lợi ích, nhà nước cho phép, chừng đó mình mới có thể tập hợp, sinh hoạt với nhau được, không có sao hết.

Mình phải chấp hành đúng pháp luật của nhà nước, vì mình làm công dân của một nước thì không nên phạm vào pháp luật của đất nước đó được, mình phải giữ gìn nghiêm chỉnh. Đối với Thầy thì vậy, cho nên hôm nay các con ngồi đây yên ổn là vì Thầy là người chấp hành pháp luật nhà nước nghiêm chỉnh hẳn hòi, không có làm sai.

(32:35) Ví dụ như các con đến đây ở, thì cô Út phải khai báo cho những người chính quyền ở ấp, xã là bây giờ có một số Phật tử ở ngoài Phú Yên đến đây thăm Tu viện, ở lại một đêm sáng ra họ về, báo cho người ta biết vậy thôi, rồi người ta mới tin tưởng mình. Bởi vì mình không có làm cái gì xấu, cho nên đó là một cái điều kiện để người ta yên tâm rằng mình quản lý những người đến ở trong Tu viện của mình là những người tốt, người ta không có ngại nữa, chứ không thì người ta rất ngại. Bởi vì, người lạ ở chỗ khác mà đến địa phương người ta, người ta rất lo, không biết mình làm cái gì? Bởi vì, về mặt chính quyền, thì người ta phải lo cái điều đó thôi, phải không?

Cho nên, mình làm người tốt thì người ta tin tưởng, người tốt thì không có những người xấu xen vào được, cho nên các con ở yên. Bởi vì, Thầy là người tốt thì các con mới đến tìm người tốt, chớ không lẽ người đó là người xấu mà đi tìm người tốt phải không? Cho nên toàn là người tốt.

Mà Thầy nói, nếu người xấu mà vô đây ăn ngày một bữa, mà sống độc cư cũng không nổi, sống chịu không nổi đâu, là tại vì cái kỷ luật ở đây nó kỳ cục quá, không ai mà chui vào được. Bởi vì sống không cho ai nói chuyện với nhau hết, rồi ăn ngày một bữa đói thấy mồ thấy tổ, mà ở đây ba bữa chắc chết, thành ra không ai dám ở hết. Mà vô đây thì phải vậy thôi, chứ không lẽ bây giờ các con vô đây rồi trưa các con ăn, rồi chiều các con cũng bày ra ăn nữa sao? Chết bỏ, không lẽ một bữa hai bữa là chết sao, phải không? Không, không làm như vậy được, cho nên có chấp nhận được thì các con sẽ vào đây được, hoàn toàn thấy cũng an ổn chứ đâu có gì đâu. Cũng như giờ này, thay vì ở ngoài đời thì người ta dự định tính đến quán, đến lều, hoặc là lo nấu ăn rồi, còn ở đây thì đâu có, ngồi không chơi thôi, tối ngủ êm re, không có gì hết. Đó là cách thức tu của mình!


Trích dẫn - Ghi chú - Copy