(16:14) Tại sao vậy? Tại sao mà chúng ta lại bị tái sanh luân hồi mà chúng ta không biết? Tại vì chúng ta hằng ngày chúng ta sống có thiện, có ác. Chúng ta nói một lời nói, lời nói thiện nó vẫn phóng ra cái từ trường, tức là phóng ra cái nghiệp thiện, lời nói ác chửi mắng người thì nó sẽ phóng ra một cái từ trường ác, nó lưu lại ở trong không gian khắp trên cái quả, cái hành tinh sống của chúng ta.
Rồi đến khi mà chúng ta chết tất cả những cái hành động thiện ác đó nó trở thành gọi là nghiệp. Khi thân chúng ta chết thì không có linh hồn cái gì còn tồn tại hết, hoàn toàn hoại diệt, hoàn toàn không còn vật gì hết, nhưng cái nghiệp cái hành động thiện ác mà chúng ta sống nó vẫn còn.
Do nó còn cho nên nó tương ưng với sự tham, sân, si những cái ác của những người khác còn đang sống trên cái quả địa cầu này, trên hành tinh này, nó tương ưng nó giống nhau, những cái hành động thiện ác, cái nghiệp của chúng ta nó giống nhau người nào, thì lúc bây giờ khi mà chúng ta chết thì nó tương ưng nó sẽ làm con của những người đó.
Một mình chúng ta đã tạo nên cái nghiệp ác, thiện đó, nó sẽ sanh ra nhiều đứa con khi nó tương ưng với nhiều người, chớ không phải một mình chúng ta mà sanh ra có một người. Nếu một người mà có một linh hồn thì họ chỉ sanh ra một người, còn bây giờ chúng ta nó do nhân quả cho nên nó tương ưng nhiều người, thì khi mà chúng ta bỏ thân này thì cái nhân quả của chúng ta nó sẽ tương ưng nhiều người thì nó sanh nhiều đứa bé.
Một người mà sanh ra nhiều người, thì nhiều người phải thọ lấy những cái đau khổ của nhiều. Một mình chúng ta sân chúng ta thấy khổ có một mình, nhưng bây giờ 10 người 10 đứa người như vậy, thì 10 cái sân như vậy nó phải khổ gấp 10 lần.
Cho nên chúng ta thấy, vô tình mà chúng ta không ngờ rằng, một mình mình mà tạo ra cho 10 người phải chịu khổ. Một mình mình đau nhức cái đầu, mà bây giờ 10 người đau nhức cái đầu thì 10 cái đau nhức phải nhiều gấp 10 chớ. Quý cụ, quý bác có thấy cái khổ của nhân quả, nhưng mà làm sao?
Tại vì mình phóng ra cái từ trường này, nó tương ưng nó tái sanh chứ nó đâu phải là ai bắt nó đi, ai làm gì nó đi được, nhưng nó tương nhưng nó phải tái sanh mà thôi, nó giống nhau thì nó phải tái sanh.
Muốn dứt không còn tái sanh thì chúng ta không còn giữ cái tâm, không còn để cho cái tâm tham, sân, si nữa. Không tham, sân, si thì, chung quanh chúng ta ai cũng có tham, sân, si. Mà cái hành động sống của chúng ta phóng ra không tham, sân, si thì nó đâu có tương ưng được, thì nó đâu có tái sanh, mà nó đâu có tái sanh thì nó đâu có làm thân này nữa.
Mà không có làm thân này nữa thì nó đâu có ăn loài, nó đâu có ăn những cây cỏ, nó đâu có ăn loài động vật, nó đâu có ăn loài thảo mộc mà nó sống. Cho nên vì vậy nó đâu có thân thì nó đâu có ăn, mà nó đâu có ăn thì nó đâu có huân cái đau khổ của vật khác vào trong thân nó.
Cho nên trong khi đó chúng ta tu tập, mục đích là chúng ta lìa tham, sân, si, mà hết tham, sân, si thì chúng ta không tương ưng với ai hết, không tương ưng ai hết thì đâu có làm con ai được, cho nên vì vậy chúng ta chấm dứt luân hồi tái sanh.
(19:33) Mục đích của đạo Phật là làm chúng ta thoát ra khỏi cái thân này, để chúng ta có một cái thân mà không còn tội lỗi, không còn đau khổ, một cái thân không tham, sân, si. Còn bây giờ chúng ta mang cái thân này tham, sân, si, cho nên vì vậy muốn nuôi sống nó thì có sự đau khổ của vật khác để mà nuôi sống nó.
Cho nên chúng ta không nỡ lòng, muốn có cái thân này mà lại sống thì lại chết, lại có sự đau khổ của loài động vật, của loài thực vật thì chúng ta không nỡ. Cho nên hôm nay chúng ta ăn, sống, mục đích chúng ta sống để tu tập, để chúng ta lìa hết cái tham, sân, si, giữ cái tâm thanh thản an lạc vô sự này, cuối cùng chúng ta chấm dứt tái sanh luân hồi không làm thân con người nữa, không làm thân động vật nữa.