(11:56) Hỏi: “Nếu có một người hoặc một số người áp dụng lời Thầy dạy, chỉ giữ ba y một bát đi xin ăn mà vô phước không được sống trong môi trường của Thầy, thì trong thời khó khăn này họ xin không ai cho, phải chết đói. Vậy những người này sau khi chết như thế nào?”
Nghĩa là ý muốn hỏi Thầy, là những người này mà đi khất thực mà không ai cho thì họ, sau khi đó họ chết thì họ, dùng cái hạnh đi khất thực vậy đó, họ chết họ sẽ như thế nào, họ có giải thoát hay là không giải thoát?
Đáp: “Đạo Phật là đạo trí tuệ, phải thông minh, phải biết thời điểm không gian và thời gian. Biết thời điểm tức là không gian và thời gian, để tu tập cho đến nơi đến chốn.
Thời điểm kinh tế khó khăn người ta giả danh tu sĩ đi xin ăn lừa gạt lòng tín ngưỡng của tín đồ, cho nên hiện giờ chưa phải lúc thực hiện hạnh khất thực cao quý của người tu sĩ giải thoát, mà phải biết tổ chức cuộc sống cho tu sĩ để bảo đảm đời sống tu hành cho đến ngày viên mãn.
Đường tu hành còn dài, hạnh đi khất thực chưa đủ để giải thoát sanh tử luân hồi, còn phải tu nhiều pháp khác nữa! Đừng nghĩ rằng hạnh đi khất thực là giải thoát hoàn toàn thì đó là nông nổi, không thấu suốt giáo lý của đạo Phật!”
Cho nên có nhiều người cũng chấp chặt rằng cái đi khất thực là giải thoát, nhưng mà đó là một cái góc độ để chúng ta giải thoát, tập tu giải thoát ở trong góc độ, cả một cái quá trình, một cái đường đi của đạo Phật chớ không phải chỉ có hạnh khất thực không.
“Người tu hành chỉ dùng hạnh đi khất thực để giải thoát thì chẳng bao giờ có giải thoát. Khi người ta không cho ăn mà chết thì đó là chết trong nghiệp quả đói, khát, vẫn bị nghiệp quả luân hồi chi phối dẫn dắt tái sanh trong thế giới khổ đau này!”
Nghĩa là không bao giờ hết khổ đau, không phải là nói mình đi dùng cái hạnh khất thực đó mình đi, rồi mình sẽ tái sanh lên cõi trời hay này kia, không phải đâu. Bởi vì mình không biết đường tu thì mình đi xin ăn như vậy chẳng qua là một người đi xin ăn thôi chớ không có gì khác hơn hết!
“Chỉ có người nào tu hành đoạn dứt lòng ham muốn và các ác pháp thì mới chấm dứt được sanh tử luân hồi. Còn có tâm ham muốn và các ác pháp thì dù có đi khất thực ngàn kiếp thì cũng chẳng giải thoát được gì!”
(14:40) Đó là những cái câu hỏi của Từ Nguyện hỏi Thầy.
Như vậy đó thì chúng ta biết rằng trong cái thời điểm này không phải là thời điểm đi khất thực, vì có nhiều người giả danh tu sĩ cũng mang y, ôm bát đi xin, nhưng mà đó không phải thực là đi xin để ăn.
Và đồng thời những người mà cũng lấy cái hạnh khất thực này mà đi xin mà không biết trọn vẹn các pháp của Phật, mà chỉ lấy cái hạnh mà đi xin ăn này, tưởng là nó sẽ giải thoát, thì người đó là một người tu ngu, không phải là người sáng suốt. Cho nên nó tu như vậy, đi khất thực như vậy mà hầu hết không giải thoát, chớ không phải là giải thoát.
Thí dụ như bây giờ thầy đặt thành vấn đề để cho các con sẽ thấy rất rõ, là như khất sĩ, hiện bây giờ cái phái khất sĩ rất đông người. Từ khi Tổ sư Minh Đăng Quang đã dạy cái đạo này, thì cái hạnh đi khất thực đã làm cho người ta quá kính trọng, quá tôn trọng, người tu hành như vậy là cao quý, rất là cao quý.
Nhưng vì không biết pháp tu cho nên hầu hết là giới khất sĩ họ lúng túng, cho nên đi cái hình thức, khất thực thì cao quý lắm rồi, nhưng mà khi tu để mà giải thoát thì rất lúng túng, cho nên cái hạnh khất sĩ của họ nó không đem đến cho họ giải thoát. Vì vậy mà sau này từ cái chỗ giữ gìn giới họ lần lượt họ lén lút phá giới, và coi như là phá giới gần hết.
Đó là một bằng chứng hiển nhiên cụ thể là vì, giữ được cái hạnh khất sĩ đi xin ăn này mà có pháp tu nữa để giải thoát thì cái hạnh khất sĩ này nó lại càng cao quý hơn nữa, đẹp đẽ hơn nữa, trái lại hình thức đi khất thực mà không có pháp tu, biến dần dần chúng ta sẽ trở thành kẻ ăn vụng, ăn vặt, nó sai, nó không đúng cách.
Đó thì cái chỗ hỏi của con.
Còn bây giờ thì chúng ta trở qua, đây là cái phần mà cô Diệu Quang hỏi. Từ hôm bữa 15 tháng 7 tới nay mà Thầy cũng chưa có dịp mà trả lời hết. Là cô hỏi để mổ xẻ những chi tiết vào những cái bài học cụ thể để cho các con thấy cái chỗ mà đi vào cái lối tu như thế nào để cho nó rõ ràng hơn.