(13:23) Bây giờ tiếp tục.
Hỏi: “Đạo Phật là đạo tự lực không cần tha lực, nhưng có người nói tu theo đạo Phật mà không tin thế giới siêu hình là không được. Có vị thầy bảo tu theo Phật phải tin Trời, tin thế giới siêu hình. Vậy Trời là ai? Thế giới siêu hình ở đâu?
Trời có phải là Ngọc Hoàng Thượng Đế, Chúa Giê Su? Nếu không tin, các vị này bảo niềm tin trong đạo Phật sẽ kém khuyết.”
Nghĩa là mình không tin các vị đó thì niềm tin của mình đối với Phật cũng vẫn khiếm khuyết như thường.
“Những vị thầy này quan niệm như vậy có đúng không?”
Thật ra thì Viên Minh hỏi Thầy cái điều này thì Thầy thấy cũng rất ngại, vì nói ra thì cũng đụng chạm, nhưng mà gặp Thầy thì Thầy nói thẳng thôi. Nhưng mà biết rằng mình nói là cũng đụng chạm họ đó.
Đáp: “Đạo Phật là một tôn giáo ra đời nhắm vào sự thật của kiếp con người để giải quyết bằng sức tự lực và trí tuệ của mình, không nhờ cậy vào ai, tự thắp đuốc lên mà đi. Vì Đức Phật đã biết con người khổ vì chính mình tạo ra mình khổ, chớ không phải ai làm cho mình khổ.
Do thế Đức Phật không nói quanh co mà chỉ thẳng cách thức tu tập làm chủ sự đau khổ, chấm dứt đau khổ, không cần cầu cạnh ai hết, nên đạo Phật không xây dựng một thế giới siêu hình tưởng tượng, một đấng Ngọc Hoàng trừu tượng, một đấng cứu thế vạn năng, một Phật Tánh thường lạc ngã tịnh siêu hình.
Những vị thầy này quan niệm như vậy là bị ảnh hưởng quá của các tôn giáo hữu thần.”
Nghĩa là những cái quan niệm và tư tưởng này đều là bị ảnh hưởng của các tôn giáo hữu thần. Còn đạo Phật xem như là cái tôn giáo vô thần, không có một cái đấng vạn năng nào trên cái đầu chúng ta hết, chỉ có ta là cứu chúng ta chớ không ai hết.
Cho nên Đức Phật nói:
“Thiên thượng thiên hạ.
Duy ngã độc tôn.
Nhất thiết thế gian.
Sinh lão bệnh tử.”
Bốn câu kệ rất rõ ràng.
Cho nên trên đời này không ai cứu ta mà chỉ có ta mới cứu ta, cho nên ta vượt qua được bốn cái sự đau khổ này.
“Những quan niệm như vậy không đúng sự thật, mơ hồ, trừu tượng, ảo giác sống trong thế giới tưởng. Những vị thầy này không còn sức tự lực, mất hết nghị lực, tinh thần yếu đuối, bạc nhược.”
Những người mà nêu lên những cái thế giới siêu hình như vậy là những người không có một cái nghị lực, không có cái sức tự lực, nó mất hết các nghị lực, tinh thần yếu đuối mới cầu cạnh những cái siêu hình đó.
Còn chúng ta là những người có đủ nghị lực, chúng ta mặc dù thân thể ốm yếu bệnh tật, chứ cái tinh thần chúng ta rất vững chắc, không có sợ hãi. Cho nên từ cái chỗ sợ hãi chúng ta không sợ hãi, chúng ta đối phó trước cái sự đau khổ, sự chết chóc của chúng ta, chúng ta gan dạ, không có bao giờ hề hấn.
Bởi vậy khi mà sắp sửa mà chúng ta đạt được đạo không phải là chuyện dễ đâu. Chúng ta phải biết rõ, như Thầy đã nói, nó có cái cảm thọ và cái hành thọ.
Cái cảm thọ là do cái thân chúng ta có bệnh tật nó sanh ra cái đau khổ gọi là cảm thọ. Còn cái hành thọ là do cái thân chúng ta không bệnh đau, mà nay nó đau nhức chỗ này, mai đau nhức chỗ kia tức là cơ thể đang thay đổi.
Mà trong khi cái cơ thể mà chúng ta tu tập, nó phải thay đổi, để cho nó, khi mình dừng hơi thở mà nó không chết, nó phải có sự quân bình của nó, chớ không phải là đơn sơ như cái thân mà của các con mà chưa có tu tập, thì các con ngưng thở là các con chết luôn. Cho nên muốn mà ngưng thở thì chúng ta phải rèn luyện, tu tập trong những cái đạo lực của chúng ta, do đó nó bắt đầu nó thay đổi.
Nó thay đổi thì cái thân chúng ta không phải là bệnh đau, nhưng mà nó phải có sự thay đổi, nó làm như là đau nhức chỗ này, đau nhức chỗ kia, có khi ho, có khi nó khạc ra máu, rồi có khi thì nó tiêu chảy, có khi thì nó đau bụng, nó đủ cách, có khi thì nó bón, nó bức đủ cách hết, nhưng mà rồi nó sẽ hết.
Mà cái người mà nhát gan, thì lúc bấy giờ đó, chạy đi bác sĩ thì cái người đó tu không tới đâu hết. Cho nên xem như chúng ta đã chết rồi thì chúng ta mới chiến thắng được cái hành thọ.
Còn cái cảm thọ thì cái đó là khi có bệnh thân rồi, cái bệnh thật của nó từ đó nó sanh ra đau đớn thì chúng ta đi trị bệnh. Còn cái cảm thọ thì nhất định là lấy cái phương pháp mà tu hành chúng ta chiến thắng nó thôi.
Cho nên ở đây Phật dạy rất rõ mà, cái cảm thọ và cái hành thọ rất rõ chớ đâu phải là không dạy, nhưng mà tại vì chúng ta đọc kinh sách mà chúng ta không hiểu rồi chúng ta lướt qua, cho nên chúng ta không thấy cái đặc biệt của đạo Phật.
Cho nên những cái người mà quan niệm cái thế giới siêu hình là những người yếu đuối, những người yếm thế, những người cầu cạnh, những người mà không còn tự cứu lấy mình được. Những người đó là những người không có còn đủ sức theo đạo Phật nữa.
Cho nên những người đó không phải là những cái bậc Thánh đâu, phàm phu.