(15:15) Phật tử: Con thưa Thầy, thì qua vừa rồi đấy, thì ở ngoài đấy chúng con có nhận được cái tin là bên cô Út, cô ấy có hành Thầy như thế thì, con thưa Thầy đến nay thì từ hôm Thầy ra xã thì người ta trả lời như thế nào, thì chú Tỉnh chú có nhắn cho con biết là “Chị vào chị thưa Thầy xem là Thầy dạy thế nào”. Thì hiện nay là nó như thế nào thì Thầy cũng cho chúng con biết và ngoài đấy thì chúng con cũng chỉ có mấy người biết với nhau thôi, chứ cũng không có phổ biến cho ai rộng rãi, kể cả cô Tịnh Bản cũng không biết.
Trưởng lão: Như là cái trường hợp cô Út, sự thật ra thì cô cũng không có đủ cái khả năng quán xuyến cái Tu viện như vậy. Nhưng mà cô thích, muốn quán xuyến, cho nên Thầy một mặt đó thì đầu tiên thì lo sợ làm mất cái uy tín của Tu viện, nhưng mà sau này thì nó đổ cũng là cái nhân duyên thôi. Cô làm gì cô làm. Anh em mà tranh giành nhau cái chùa họ cười, cho nên Thầy bỏ Thầy không muốn có nói tới nói lui gì, Thầy miễn là Thầy an ổn được là Thầy mừng, có vậy thôi. Còn ngoài tai tất cả những chuyện gì ở ngoài bỏ hết, không lo gì hết. Cho nên mấy con thấy gặp sự việc gì thì tâm Thầy nó bất động cho nên Thầy rất an ổn, không có lo, chống đối quân vô tâm làm gì. Càng chống đối càng tranh giành nhau, thì càng khổ đau chứ không làm gì.
Phật tử: Vâng thưa Thầy, con thưa Thầy con cũng có suy nghĩ và đấy nó cũng lại là nhân quả.
Trưởng lão: Nhân quả đó.
Phật tử: Vâng. Thế thì con thì con cũng có cái suy nghĩ trong con, là có thể là bây giờ… Con nghĩ là bây giờ mà Thầy mà cứ làm mạnh ấy, thì con sợ là nó có cái gì để mà, ảnh hưởng đến tình cảm đến anh em. Thì là cái đấy là con cũng lo cho Thầy. Thì theo con thì hay là, nếu mà bây giờ chỉ làm sao để cho cô ấy khỏi phá Thầy thôi, còn những cái việc gì thì thôi Thầy cũng hoan hỷ Thầy mặc kệ. Chứ còn bây giờ con cứ có cái suy giống như là cô Út là hiện thân Đề Bà Đạt Đa phá đức Phật Thích Ca ngày xưa ấy, thì bây giờ cô ấy phá Thầy. Chỉ có khác mỗi là cô ấy là em ruột của Thầy, cho nên giờ cái chuyện tín của bên ngoài, nó lại là bên Đại thừa nó có những cái chỗ để nó xía vào mình.
Như hôm nọ mà con nghe cái băng mà của cái ông Thông Liêm đấy, thì con thấy là ông ấy nói thì chúng con nghe thì, ông cứ xưng với Thầy là huynh với đệ, thế nhưng mà con cảm tưởng là ông ấy tu thì chưa đến đâu, nhưng mà làm sao mà ông lại cứ vào ông dạy khôn Thầy, thế thì theo con thì cái đấy thì nếu giả sử như lần sau ông có vào thì chú Mật Hạnh hoặc cô Trang có thể không cho vào được không? Riêng những cái đấy thì theo con thì để ông vào ông quấy Thầy thì cũng… Con thấy cũng…
(19:38) Trưởng lão: Được con, không được để đến đây quấy rầy, xách cái thư nặc danh mà đến đây giải quyết, giải quyết cái gì, đâu có ai chịu trách nhiệm trong bức thư đó.
Phật tử: Vâng. Mà lại ông ấy là cái gì để ông giải quyết được cái chuyện đấy, ông biết là như thế thì làm sao mà ông có cái quyền gì mà ông tham gia ông giải quyết cái đấy.
Bây giờ con nghĩ cũng khó, tại vì bây giờ nếu như mà làm cho cô Út mà ra khỏi chùa thì cô có chịu không?
Trưởng lão: Nói chung là bây giờ cô Út chịu, không chịu Thầy đuổi thì cũng phải đi thôi, nhưng mà Thầy không nỡ lòng nào. Nhưng mà Thầy biết cô Út ở đó đó lạm dụng cái chùa, Phật tử ra vô cô nói xấu Thầy đủ thứ. Chứ không có gì hết, thì Thầy nói bây giờ nói xấu vậy cứ nói, mặc kệ.
Phật tử 3: Hôm bữa Thầy có trả lời trên xã mà Thầy. Bữa Thầy trả lời trên xã họp đó Thầy.
Trưởng lão: Có.
Phật tử 2: Dạ.
Phật tử: Thì Thầy trả lời bên xã thì Thầy cũng đến trả lời thế thôi, chứ còn biết làm sao giờ.
Trưởng lão: Cô mục đích có nghĩa là ý cô, cô muốn hạ Thầy để cái danh cô đi lên, để mất thể diện, cô đặt đủ thứ điều hết. Chuyện có nói có chuyện không nói không, đủ loại nói nghe ghê gớm. Thôi kệ, đó là cái nhân quả, mình cứ an vui an yên vậy mà để cho tâm mình, lo ra chuyện ở bên ngoài làm gì cho mệt. Bởi vậy Thầy nói người ta không hiểu chữ A La Hán, chữ A La Hán người ta chửi không giận, người ta nói xấu không phiền không não hết, đó là A La Hán chứ đâu phải đâu tu thành Phật mới A La Hán đâu. Thành ra không biết Thầy A La Hán là không biết, Thầy biết liền Thầy không buồn phiền, không ghét ai hết.
Phật tử: Giờ chúng con, con chỉ có lo Thầy sức khỏe yếu thôi, chứ còn con cũng xin Thầy là Thầy từ bi hỷ xả mọi chuyện, Thầy giữ được cái sức khỏe rồi Thầy trụ thế được lâu dài, để cho tất cả chúng sinh còn được nhờ. Chứ Thầy đi sớm ngày nào thì chúng con khổ ngày đấy, bơ vơ…
Trưởng lão: Nói chung là Thầy ráng Thầy phục hồi cơ thể, trước kia mấy con thấy Thầy già khọm, cái mặt già nhăn nheo hết, bây giờ Thầy phục hồi nó thẳng nó ra hết…
Phật tử: Vâng. Con chỉ mong Thầy như thế thôi.
Trưởng lão: Rồi sức khỏe nó theo đó nó phục hồi lại lần lượt.
Phật tử: Con cứ mong đêm mong ngày, con chỉ mong làm sao Thầy đừng bỏ chúng con Thầy đi sớm, giờ chúng con tu hành chưa được đến đâu cả. Mà con chỉ có nghe lời Thầy, thuận theo Thầy thôi chứ con chẳng, giờ con chẳng còn có cái gì ngoài Thầy ra cả. Con chỉ mong là Thầy cố gắng Thầy thương chúng sinh.
Trưởng lão: Coi như Thầy đang cố gắng để đào tạo cái người thừa kế, con.
Phật tử: Vâng.
Trưởng lão: Để khi mà Thầy có nằm xuống cái người đó thay Thầy, cũng đức hạnh, cũng tu tập pháp môn thông suốt để hướng dẫn mấy con sau này dễ dàng.
Phật tử: Thế thôi bây giờ Thầy cố gắng Thầy phục hồi sức khỏe.
HẾT BĂNG