00:00
00:00
Mục lụcA+A-Lưu sáchTìm trong sách
Ẩn Mục lụcPhóng toThu nhỏInLưu sáchTìm trong sách

Phiên bản điện tử dành riêng cho Thư viện Chơn Như:
https://thuvienchonnhu.net

Quý bạn đọc muốn thỉnh sách giấy vui lòng liên hệ
Ban kinh sách của Tu viện Chơn Như:
Điện thoại: (0276) 389 2911 - 0965 79 55 89
(Sách chỉ kính biếu, không bán!)

Ước mong mọi người sống không làm khổ mình, khổ người và khổ chúng sanh.

Chuyển ngữ: Nhóm Phật tử & Tu sinh Chơn Như

(00:00)

Cái tâm không chướng ngại thì đó là giải thoát, chứ đâu phải tu ngồi nhiều là giải thoát, mà chỗ đi nhiều là giải thoát, mà chỗ nằm nhiều là giải thoát đâu! Chỗ tâm giải thoát, Tâm Vô Lậu. Đạo Phật dạy chúng ta chứng cái vô lậu chứ đâu phải chứng thần thông, đâu phải chứng thiền định gì. Chứng cái Tâm Vô Lậu mà tâm vô lậu là tâm giải thoát, chân lý là ở chỗ đó. Khi Thầy chết đi, Thầy cũng ở trong Tâm Vô Lậu chứ ở chỗ nào?

Hằng ngày, Thầy sống trong tâm vô lậu thì thầy chết thầy phải về Tâm Vô Lậu chứ ở chỗ nào? Không lẽ mất cái vô lậu được! Mà cái vô lậu, các phật tử thấy: “tâm thanh thản, an lạc, vô sự.” Tâm mình thanh thản nó đâu có niệm gì đâu. Thân mình ngồi không đau nhức, không tê gì hết thì đó là an lạc, nó rõ ràng quá!

(18:00) Như vậy, ai cũng có mà kéo dài thời gian thanh thản, an lạc, vô sự này được bao lâu?

Chắc là quý vị cao lắm là được năm phút cũng là có tu chứ không tu thì một phút cũng chưa yên nó đâu. Ở trong cái đầu của mình đâu có chuyện dễ đâu, phải không?

Vì vậy phải có sự tu tập bằng phương pháp dẫn tâm vào đạo chứ đừng có dẫn đạo vào tâm. Dẫn cái tâm thanh thản, an lạc, vô sự vào cái trạng thái thanh thản, an lạc, vô sự đó thì chúng ta sẽ đạt được. Đơn giản quá!

Chúng ta có pháp đàng hoàng: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự.” Bây giờ ngồi đó, nhờ chúng ta tác ý nó dẫn vô thì cái tâm chúng ta sẽ thanh thản, an lạc, vô sự. Rồi thỉnh thoảng, chúng ta tác ý một lần nữa, cứ tác ý nhắc nó hoài thì nó kéo dài sự thanh thản đó và thời gian tu tập thì nó sẽ thành một thói quen thanh thản. Cuối cùng thời gian thanh thản, chúng ta không cần nhắc nữa, ngồi suốt ngày này qua ngày khác vẫn thanh thản, đến bảy ngày đêm là đã sống trong Tâm Vô Lậu thì chúng ta có đủ Tứ Thần Túc.

TỨ THẦN TÚC

Tứ Thần Túc đâu phải dùng phương pháp tu để có Tứ Thần Túc, mà chỉ có ở trong Tâm Vô Lậu nó mới sinh ra Tứ Thần Túc. Tứ Thần Túc bây giờ mới có Định Như Ý Túc, còn mình chưa có Định Như Ý Túc mà nhập định là định gì bây giờ? Muốn sao được.

Định Như Ý Túc, bây giờ Thầy nhập Sơ thiền thì nó sẽ vào Sơ thiền, mà Thầy nhập Tam thiền thì nó sẽ vào Tam thiền, Tứ thiền bởi vì định như ý mình muốn mà.

Còn mấy con chưa có Định Như Ý Túc, mấy con muốn nhập định gì bây giờ? Ngồi ức chế ý thức, mấy con diệt ý thức mà ý thức là để tạo thành một cái lực nội thân của chúng ta rất lớn, tại sao chúng ta lại diệt ý thức? Các con thấy Lục tổ Huệ Năng dạy “chẳng niệm thiện niệm ác”, có phải diệt ý thức mình không? Đó là cái sai của Thiền Tông.

Cái sai của Tịnh Độ Tông là dạy chúng ta niệm Phật nhất tâm bất loạn, “thất nhật nhất tâm bất loạn kiên trì danh hiệu A-di-đà-phật, dữ chư thánh chúng hiện tại kỳ tiền”, dạy chúng ta lọt vào trong thế giới Tưởng. Bởi vì khi ý thức nó dừng rồi thì Tưởng nó hoạt động. Cũng như mấy con ngủ thì ý thức mấy con ngủ không còn hoạt động thì chiêm bao mới thực hiện. Mấy con còn ý thức, mở con mắt trân trân như thế này không ngủ thì làm sao có mộng mị, có chiêm bao được.

(20:20) Cho nên vì vậy mà khi niệm phật bảy ngày đêm mà nhất tâm, thì ít ra các con đang ở trong chiêm bao chứ còn gì nữa. Mà chiêm bao mới thấy cảnh giới Cực lạc, mới thấy Phật Di đà. Vậy mấy con vô Định tưởng chứ đâu thoát khỏi Cực lạc như kinh Phật. Mấy con thấy người dạy đã đưa mấy con vào thế giới ảo mà Đức Phật đã xác định khi Đức Phật tu chứng.

Trong thời Đức Phật, lục sư ngoại đạo đã tuyên bố có ba mươi ba cõi trời. Nhưng Đức Phật xác định ba mươi ba cõi trời là tưởng tri chứ không phải liễu tri, giả chứ không phải thật, cái tưởng của mấy người chứ đâu có bao mươi ba cõi trời thật. Đức Phật đã xác định một cái điều rồi. Mà trong thời Đức Phật, khi chứng rồi thì không ai làm gì Đức Phật được hết. Đức Phật xác định ba mươi ba cõi trời là cõi tưởng cho nên làm đảo lộn tất cả những ngoại đạo lúc bấy giờ. Nhưng người ta làm gì được Phật, không làm gì được Phật hết.

Cái đúng là đúng, cái sai là sai. Đạo Phật là tu tập làm chủ được bốn sự đau khổ sinh, già, bệnh, chết. Đó là mục đích của Đạo Phật và chấm dứt tái sinh luân hồi.

Chấm dứt tái sinh luân hồi là tại vì đạt Tâm Vô Lậu. Chỗ vô lậu thì không còn tương ưng với ai. Người ta còn tham, sân, si mà mình không còn tham, sân, si thì làm sao mình còn tái sinh; dù làm con vật nhỏ, con vật lớn đều có tham sân si.

Chúng ta thấy hai con kiến nó giành ăn, nó cũng cắn ghê gớm, cũng sân dữ lắm, nó cũng tham dữ lắm chứ. Còn con người mình sao? Cũng tranh ăn, cũng giành ăn, cũng giận dữ, cũng la lối.

Như vậy, người nào tu tập mà còn tham, sân, si đều đi tái sinh. Còn cái Tâm Vô Lậu thanh thản, an lạc, vô sự, hết tham, sân, si rồi thì có tương ưng với ai đâu, có ai làm cha mẹ của nó được đâu thì chỉ có trạng thái Bất Động Tâm thanh thản làm cha mẹ nó thôi, thì đó là trạng thái Niết bàn.


Trích dẫn - Ghi chú - Copy