(40:04) Trưởng lão: Bây giờ còn hỏi thêm gì nữa không?
Phật tử 1: Con xin kính thỉnh Thầy giải, con có đọc kinh Bửu Tích đó là nói rằng là nếu ai nhận đầu mà lạy đúng mười phương Phật thì coi như là ở an trú trong cái cõi Phật. Đó là phương Đông, phương Tây, phương Nam, phương Bắc, rồi Đông Nam, Tây Nam, rồi Tây Bắc, Đông Bắc.
Phương Đông thì Vô Lượng Công Đức Như Lai, phương Nam Công Đức Bảo Thắng Như Lai, rồi phương Tây thì Công Đức Trang Nghiêm Quang Minh Như Lai, rồi phương Bắc là Tích Tập Vô Lượng Bồ Đề Như Lai. Rồi phương Đông Nam Thiên Văn Lôi Hống Thanh Vương Như Lai, phương Tây Nam là Quang Minh Chiếu Như Lai, rồi phương Tây Bắc là Chủng Chủng Oai Đức Vương Như Lai, rồi phương Đông Bắc là Vô Số Kiếp Tích Tập Bồ Đề Như Lai.
Bây giờ con cũng không hiểu được cái nơi đó là nơi nó ảo tưởng hay là có thật. Xin bạch Thầy từ bi giải rõ cho con được hiểu.
(41:24) Trưởng lão: Tất cả những cái điều mà con nêu ra trong kinh Bảo Tích đó là một cái bài kinh tưởng. Vì cuộc đời của chúng ta từ khi mà đức Phật Thích Ca Mâu Ni ra đời cho đến giờ, thì chúng ta chỉ duy nhất biết có một đức Như Lai đó là đức Phật Thích Ca Mâu Ni mà thôi. Còn hoàn toàn những cái điều đều là tưởng của chúng ta mà vẽ ra.
Chứ chúng ta chưa thấy bao nhiêu, có bốn phương tám hướng như vậy mà có mỗi hướng như vậy mà có một cái vị tên Như Lai và Vô Lượng Như Lai như vậy thì hoàn toàn là chúng ta sống trong tưởng mà thôi.
Cho nên chúng ta không nên tin cái điều đó, mục đích của đạo Phật là muốn dạy cho chúng ta biết là chúng ta chỉ tu tập làm chủ được bốn cái điều đau khổ của chúng ta đó là sanh, già, bệnh, chết. Như vậy là cái mục đích chúng ta nhắm để mà giải thoát, chứ không phải để nhắm vào cái chỗ Như Lai các vị để an trú với các vị đó, để làm gì? Vậy chúng ta chỉ an trú được bốn cái chỗ mà chúng ta thoát ra bốn cái nỗi khổ này thì chúng ta thấy hạnh phúc rồi, không còn chỗ nào là chúng ta cần đi tìm một cái cõi giới nào hết.
Cho nên có Như Lai hay không có Như Lai điều đó đều không quan trọng, mà điều quan trọng là chúng ta phải điều phục được tham, sân, si mà gây ra trong lòng của chúng ta, quét sạch cái ngũ triền cái này để chúng ta quét sạch tất cả những cái đau khổ từ nơi thân tâm của chúng ta hiện giờ mà chúng ta đang đau khổ.
(42:36) Sanh là cuộc sống chúng ta hằng ngày luôn luôn có phiền não, có đau khổ, có giận hờn, có thương ghét nó làm chúng ta khổ. Bệnh, thân của chúng ta luôn luôn lúc nào, nay không đau thì mai đau, mai không đau thì mốt đau, bệnh. Rồi già, lần lượt năm tháng chúng ta thấy không, từ cái mái đầu xanh cho đến bây giờ thì các vị thấy có người thì muốn đầu bạc rồi, rồi qua năm thì đầu bạc trắng, rồi sắp sửa vô thường nó đến chúng ta cũng không còn bao lâu, mà sống ở trên cái mảnh đất này nữa, thì đó là cái già cái thay đổi. Rồi đến cái chết, chắc chắn là chúng ta phải biết rằng con người chúng ta không ai tránh khỏi sự chết. Như vậy bốn cái nỗi khổ này làm sao chúng ta chấm dứt được?
Cái mục chúng ta đi theo đạo Phật không phải cầu đức Như Lai, cho nên đức Phật nói: “Ta cũng không phải là thầy của các ngươi, mà các ngươi hãy lấy giới luật làm thầy”. Đức Phật cũng chỉ khi mà tu chứng thì đức Phật đảnh lễ cái giáo pháp và cái giới luật mà đức Phật đã thực hiện được cái đời sống giải thoát, xem như đó là Thầy của mình. Vì vậy mà sau khi đức Phật truyền lại cho chúng ta, những cái người mà thừa kế đức Phật đó là giới luật và giáo pháp của đức Phật, là cái người Thầy của chúng ta.
Cho nên bây giờ chúng ta theo đạo Phật không có nghĩa là chúng ta theo đức Phật mà chúng ta theo cái giáo pháp, cái giới luật, cái đức hạnh đó mà chúng ta tu tập để chúng ta đạt được giải thoát. Vì chính ông Thầy đó mới là cái người mà dạy chúng ta con đường giải thoát. Chứ không phải một vị Phật hay một vị Như Lai nào mà giúp chúng ta giải thoát được, mà chính giới luật tức là đức hạnh và giáo pháp của đức Phật đã để lại, đó là Thầy của chúng ta. Lời di chúc này trước khi mà đức Phật lìa đời, đức Phật đã nhắn lại với chúng ta.
HẾT BĂNG