(12:26) Sư Minh Trí: Dạ bạch Thầy, thưa với Thầy cái câu này thì còn chưa nghe Phật nói, nhưng mà ở thế giang nói, cũng phổ biến: “Phật pháp bất ly thế gian pháp”, cái đó có đúng không là cái thứ nhất?
Cái thứ hai nữa là trong cái thời gian mà con lên Thầy, cách đây cũng hơn hai năm, cái khoảng giữa thời gian đó, con có đọc tờ báo Giác Ngộ là không biết Thầy kêu gọi hay là Phật tử kêu gọi? Mà trong tờ báo Giác Ngộ có kêu gọi là để làm công tác từ thiện, để cho chùa Am ở Trảng Bàng. Cái đó con có thấy nhưng mà hôm nay và tờ báo nó đã lạc mất rồi, con hôm nay, cái ý con muốn gặp Thầy để hỏi, cái đó có hay không?
Trưởng lão : Không có.
Bởi vì trong vấn đề về tờ báo Giác Ngộ, Thầy cũng có từng đọc nhưng mà Thầy thấy quý thầy thường thường là ở trong cái tưởng giải, kiến giải, họ viết nhiều quá, cho nên nhiều khi ca ngợi những cái không đúng cái cách của Đạo Phật, nó rất sai.
Còn cái nói mà pháp thế gian, pháp xuất thế gian với thế gian nó không thể lìa nhau được, cái đó đúng. Bởi vì người tu sĩ là phải giữ cái Đức Hạnh để cho cái người cư sĩ, người đời, người ta nương vào đó người ta xả, người ta được giải thoát.
Còn người tu sĩ mà không giữ được hạnh của mình, xâm nhập mà sống như người đời, mình gọi là độ người, cái đó là sai, không đúng.
(14:25) Mình phải lấy Đức Hạnh mà làm gương cho người khác. Đức Phật Ngày xưa, tu xong rồi, Đức Phật đâu có phải ăn uống phi thời! Vẫn giữ hạnh, Đức Hạnh của mình mà, bởi vì nó thuộc về Đức Thánh. Vì vậy mà người ta mới cung kính, người ta kính trọng, người ta tôn trọng
Còn mình bây giờ mình như người phàm phu làm sao người ta kính trọng. Chỉ mình nói láo, gạt người ta thôi. Bằng cách mê tín hoặc bằng cách luận cái này, cái kia để cho người ta thấy có đúng cái lý để người ta theo, để người ta cúng dường vậy thôi. Cái đó là cái, không có lìa pháp thế gian, bằng cách là họ đi vào trong thế gian.
Sự thật chúng ta độ thế gian bằng Đạo Đức. Đây Thầy nói câu chuyện như thế này để con thấy. Ngày xưa trong cái thời tiền kiếp của Đức Phật là Đức Phật tu trong cái hạnh tu nhẫn nhục, là một vị tiên nhân tu hành nhẫn nhục. Ngài ngồi tu dưới cội cây thì có một nhà vua đi săn nai. Ngài đuổi con nai chạy ngang qua đó, đến khi mà nhà vua đến gặp Ông Phật mới hỏi vậy chứ ông ngồi đây tu, ông có thấy con nai tôi đuổi, nó chạy ngang qua đây không? Thì Ông Phật làm thinh, không nói. Ông vua hỏi ba lần, vị này làm thinh không trả lời, vua tức giận. Bởi vì ông là nhà vua, tại sao coi rẻ, ông hỏi không trả lời, coi như khinh rẻ ông, ông mới tức chứ sao?
Cho nên ông rút gươm chặt tay, khoét mắt. Cuối cùng thì ông thấy cái việc mà làm cho ông này như vậy, tay chân bị chặt khúc và hai con mắt bị móc ra rồi thì nhà vua cũng có hối hận, nhà vua mới hỏi ông: “Tôi đã chặt tay ông và móc mắt ông như vậy, ông có giận tôi không?” Thì vị tiên nhân này mới nói: “Nếu mà tôi có giận, thù oán bệ hạ thì mắt tôi sẽ rời ra luôn, không có dính lại. Mà nếu tôi không giận thì nó sẽ dính lại”. Thì ngay sau đó nó dính lại. Tai mắt của vị tiên nhân dính lại hết.
(16:17) Nhà vua phục quá cho nên quỳ xuống đánh lễ vị tiên nhân đó, tức là tiền thân Đức Phật và xin làm đệ tử của vị đó. Thì con thấy như vậy là dùng thần thông để độ người chứ đâu phải dùng Đạo Đức độ người, cái đó cái sai. Rõ ràng là tai mắt của mình bị chặt mà giờ nó dính liền lại, không phải thần thông hay sao? Cái đó là cái sai. Hướng dẫn người ta bằng cái sai là không đúng Đạo Đức.
Còn riêng Thầy nếu mà nhà vua hỏi, bởi vì chính cái hành động mà làm thinh đó, làm cho người ta bực tức, người ta tạo thành ác pháp. Do ai mà làm ác pháp này?
Nhà vua chặt tay người đó, móc mắt người đó, do ai làm? Có phải là cái vị tu sĩ đó làm sao? Mình ngồi làm thinh, người ta mới tức, người ta chặt mình chứ! Nếu mà mình nói rồi, sao người ta chặt?!
Bây giờ cái vị tu sĩ đó chỉ cần trả lời như thế này là đúng là Đạo Đức đàng hoàng, mà nhà vua cũng rất phục, mà nể nữa, mà thực tế, cụ thể. Chứ những cái thần thông, bịa chuyện đó, chưa chắc đã làm chuyện đó.
Vị tu sĩ đó nói với nhà vua thế này: “Kính thưa bệ hạ (hoặc kính bệ hạ) tôi là một vị tu sĩ, tôi thọ hai Giới, Giới không vọng ngữ và Giới không sát sinh. Nếu tôi chỉ bệ hạ con nai ở đâu đó, thì bệ hạ giết con nai, thì tôi mang tội sát sinh.
Nếu tôi nói gạt bệ hạ, bệ hạ đuổi theo mà không có con nai, thì tôi mang tội vọng ngữ. Thì xin nhà vua xét lại, một người tu sĩ mang trong mình, thọ hai Giới như vậy, thì tôi làm sao? Tôi nói như thế nào?
Nếu nhà vua thông cảm thì tha những lỗi lầm gì mà tôi đã không làm gì vừa ý nhà vua. Còn nếu mà nhà vua không thông cảm thì xử sao tôi cũng xin chấp nhận. Vì tôi là người tu sĩ, thọ Giới tôi phải giữ gìn, không thể nào tôi chỉ bệ hạ được, cũng không thể nào dối gạt bệ hạ được, mong bệ hạ hiểu.”
(18:16) Con làm nhà vua, con có thể chặt tay, móc mắt Thầy không? Khi một người tu sĩ đã nói vậy, mà rất kính phục. Kính phục vì Giới Luật người ta giữ nghiêm túc, Đạo Đức người ta ở chỗ đó. Con hiểu không? Còn này mình thể hiện thần thông để độ người. Cho nên khi mà nghe Thầy giảng, Thầy nói câu chuyện này, nói là tiền thân Đức Phật, cái câu chuyện bịa đặt của các nhà Đại thừa. Gạt người ta, làm cho người ta gây ác pháp, mình làm thinh để tạo cho người ta tức giận, người ta mới chặt tay mình.
Do ai mà người ta tức giận? Có phải là ác pháp? Chặt tay mình do ai mà chặt tay? Tức là ác pháp, mình tạo cho người ta ác. Mình là người tu, sao mình tạo cho người ta làm khổ người ta vậy, phải không? Như vậy là sai.
Rồi cái người đó luận: “Bởi vì Bồ Tát phải lựa cách thức để độ chúng sinh, cho nên khi đó mới hiện thần thông, cho tay chân mình lành lại, nhà vua mới phục”. Nói độ, như vậy là lấy thần thông độ người ta. Như vậy là thầy bùa, thầy chú, nó luyện bùa, luyện chú, nó cũng có thần thông, như vậy là nó cũng độ người ta sao? Nó gạt người ta để nó làm tiền chứ! Ông này cũng đâu phải là người tu chân chính đâu! Con hiểu chỗ Thầy nói chưa?
Bởi vì đạo Phật đi vào trong cái Sơ thiện, Trung thiện và Hậu thiện, phải không? Mà cái thiện là cái lành: "Không làm khổ mình, không làm khổ người", không tạo cho người ta ác.
Bây giờ hai người chửi lộn nè, phải không? Thí dụ như Thầy chửi con nè, con chửi Thầy nè. Đó là ác pháp rồi, ác pháp càng tăng, hễ chửi nhau, lúc sau thì đánh nhau, đánh nhau thì chém nhau. Có người đi nằm nhà thương, có người phải đi ở tù, có không? Bởi vì tức giận nó càng đi lên.
Còn bây giờ một người chửi mình mà mình nhẫn, mình không chửi lại họ, tức là mình không gieo cái nhân ác. Và đồng thời cái quả của mình tiền kiếp, người ta mới chửi mình đây, chứ không có thì làm sao gặp nhau chửi đây? Cho nên họ chửi mình mà mình lại không giận, tức là mình không làm khổ mình. Mình không chửi lại họ, tức là không làm họ khổ thêm nữa, con hiểu cái chỗ đó?
Cho nên làm, Đạo Đức là hàng đầu của Đạo Phật- "Không làm khổ mình, không làm khổ người", thì mình tu như vậy mới Đạo Đức chứ! Mà Giới Luật của Phật là hoàn toàn dạy Đạo Đức, dạy Đạo Đức toàn bộ, thế mà người ta không học Đạo Đức.
(19:51) Thôi bây giờ Thầy đem một cái ví dụ để cho con thấy Đạo Phật dạy Đạo Đức rất rõ. Đức Phật dạy Giới Luật phải không? Mà nói về Giới dâm, bây giờ đối với người cư sĩ thì Đức Phật dạy là không có được tà dâm. Nghĩa là có chồng, có vợ rồi, không được mà đi lấy người này, người kia, phải không? Đức Phật cấm như vậy, thì người cư sĩ không có tà dâm, còn dâm nhưng mà không tà dâm. Như vậy rõ ràng con thấy con người là một động vật như bao nhiêu động vật khác. Mà con người mà còn dâm, mà không biết xấu hổ, đụng chỗ nào dâm chỗ nấy, thì cái này là con thú vật. Con thú vật, con thấy nó dâm, chỗ nào nó cũng dâm được, nó không biết xấu hổ. Con người phải biết xấu hổ, che kín đáo, phải không? Con vật thì không biết cha mẹ, anh em, chị em, phải không? Con người thì biết anh em, cha mẹ, chị em thì không có dâm bậy, có phải vậy không? Cho nên vì vậy mà con người còn tà dâm lấy người này, người kia mà làm cho, đối với vợ con mình hay đối với chồng, thì như vậy có nghĩa với nhau không?
Phải không? Đâu có nghĩa, tình nghĩa vợ chồng thì phải chung thành với nhau chứ! Sao lại đi lấy người này, người kia, con vật sao? Phải không? Cho nên Phật cấm tà dâm, đó là dạy Đạo Đức con người, dạy Đạo Đức, con người có Đạo Đức thì con người mới thoát ra cái hành động của con thú. Con hiểu chưa?
Nếu mà mình không có tà dâm thì mình là con người. Mà mình còn tà dâm, dâm người này, người kia thì mình là con thú chứ sao! Chứ đâu là con người được! Phải không?
Bây giờ đến vị tu sĩ, phải không? Thì đoạn dâm, không được dâm. Thánh Tăng mà làm sao còn dâm, mà anh còn dâm sao được!?
Vậy mà có mấy ông thầy chùa có dâm, thấy con gái còn thích nhìn, giỡn hớt với mấy cô nữ thì như vậy là dâm. Thầy thấy mấy ông thầy nhỏ nhỏ đi với mấy cô nữ là giỡn hớt với mấy cô Phật tử nữ. Như vậy là rõ ràng là tâm dâm còn. Rồi ngó, nhìn, nói chuyện cười cợt nhau, điều đó là điều dâm hết.
(22:06) Đức Phật bảo là thấy người nữ, đừng nhìn, đừng lại gần, đừng có thấy. Thế mà họ tiếp nhau, họ nói chuyện nhau. Bởi vì nam, nữ nó dễ cuốn hút nhau lắm, cho nên nó sinh ra chuyện tầm bậy, tầm bạ, lén lút nhau. Mai mốt báo chí, công an nó mở ra, nó đăng lên tin này, tin kia, đem bao nhiêu ông thầy làm chuyện tầm bậy, tầm bạ, nó đâu có tốt lành gì.
Mà Thầy thấy hầu hết bây giờ quý thầy mà học trường cơ bản này kia, Thầy thấy quý thầy mà lên trên cái khu vực này tu, đi với đám Phật tử nữ. Trời ơi! Quý thầy tuổi nhỏ, đứng giỡn với đám Phật tử, tu hành như vậy mà còn cái gì nữa!?
Thầy nói thật sự là quét sạch cái tụi này ra hết, thà là không tu, tu thì phải đàng hoàng. Giới Luật, Đức Hạnh đàng hoàng. Mấy người làm như vậy là phỉ báng Phật pháp, Thầy không chấp nhận. Bởi vì cuộc đời Thầy nói thật sự ra, Phật pháp nó suy hết rồi, vậy giờ làm sao bây giờ đây? Nếu mà không nói ra sự thật này thì ai nói?
Hòa Thượng thì dễ, đối với Giới Luật thì Hòa Thượng quá dễ dãi. Hòa Thượng viết ở trong báo Giác Ngộ, Hòa Thượng nói Giới nào giữ được thì ráng giữ, Giới nào giữ không được thì thôi. Trời đất ơi! Vậy thì xong rồi còn gì!? Con có đọc báo Giác Ngộ, con có thấy bài đó không?
Phật tử : Dạ có, mà chính là thầy giảng cũng có, thầy Hòa thượng cũng có nói. Bây giờ trong năm Giới, thầy nói bây giờ nếu mà cư sĩ tại gia, thì nghĩa là thọ trong năm Giới, nhưng mà Giới nào giữ được thì giữ, còn Giới nào giữ không được thì thôi.
Trưởng lão: Nói như vậy, bây giờ phải, Hòa thượng nói như thế này đúng nè, Giới nào giữ không được, ráng mà giữ. Còn Giới nào giữ được thì phải giữ hoài hoài thì nó mới được, đừng có để nó phạm. Còn có Giới nào mà chưa giữ được thì ráng mà giữ. Còn cái này đã giữ được rồi mà ráng giữ được là sao? Đã giữ được rồi, mà còn ráng cái gì!
Hòa thượng nói câu đó không đúng đâu! Minh Trí cứ nghĩ coi Thầy nói có đúng không? Hòa thượng phải nói, bây giờ Giới nào giữ được thì giữ gìn cho nó đừng có phạm. Giới nào giữ không được thì phải ráng mà giữ. Cái ráng là tại vì mình giữ không được mới ráng. Giữ được mà còn ráng cái gì, phải không, con thấy không?
(24:18) Tại vì mình nghe, thường mình không lưu ý thôi, thì mình lướt qua thôi, mình tưởng nó thường. Sự thật cái Giới , tôi chưa giữ được, hôm nay tôi phải giữ, ráng cố gắng giữ cho được. Còn cái Giới kia, giữ được thì nó bình thường thôi, hàng ngày tôi ráng tôi sống đúng vậy thôi, khỏi cần ráng gì hết, phải không? Mình giữ được.
Thành ra cũng một lời nói, nhưng mà lời nói đúng mà lời nói chưa được đúng, mà nghe lướt qua thì nghe nó như là đúng, mà sự thật nó không đúng như lời nói.
Mà Hòa thượng coi Giới rẻ quá, Đạo Phật rẻ quá. Rẻ quá, cho nên chúng ta bị bệnh hết, bệnh hết mà Đức Hạnh không có. Chuyên môn học, chuyên môn nói, chuyên môn lý luận thôi. Nhưng mà Hòa Thượng gọi Thầy là ngoại đạo mà, nhưng ngoại đạo mà Thầy sống đúng Giới Luật của Phật
Minh Trí : Hồi trưa con ngồi, con ăn cơm, con có nói với bà bạn con, con nói là Thầy Thông Lạc và Thầy Hòa Thượng, nhưng mà Thầy Thông Lạc đi đường lối từ thấp đến cao: Giới, Định, Tuệ. Giới là hàng rào giữ, Định là cái tâm của mình định tại chỗ mới phát ra Huệ, thì chính là ở đó, Đức Phật cũng dạy cái đó mà.
Nhưng mà Thầy Hòa thượng lại nói khác. Thầy Hòa Thượng nói: "Định, Huệ song tu", trong đó: Định có Huệ, Huệ có Định. Nhưng mà cái đó thì con thấy cũng được. Nhưng mà có một cái là Thầy Hòa Thượng không nói về: Giới, Định, Huệ mà nói cái chỗ là "Định, Huệ song tu".
Trưởng lão: "Định, Huệ song tu".
Sư Minh Trí: Dạ, cái đó. Cho nên quý thầy ở dưới này là cũng hơi, con nói ở đây cũng hơi phạm Thầy chút xíu. Quý thầy ở dưới này cũng có bác cái đường lối tu của Thầy. Cho nên con không chịu, nhưng mà còn không dám nói, bởi vì con không có, về giáo lý là con nắm không vững. Thành thử ra còn không dám nói, chứ con thấy cái đường lối của Thầy tu con thấy, con chịu.
(26:17) Mà chính là hồi trưa con có nói một người cư sĩ nữ, cái người cư sĩ nữ đó cất cái am ngoài này, đường đi vô đó. Thì nói là chưa biết Thầy, nhưng cũng muốn gặp Thầy. Con nói là Thầy tu một cách đơn giản lắm, chứ Thầy không có làm hình thức bên ngoài đâu, mà để thu hút khách đâu! Không có! Thầy tu rất đơn giản, cho nên từ chỗ đó con mới chịu Thầy.
Trưởng lão: Ngày mai Thầy sẽ đi lên thăm chỗ Minh Trí, giờ Thầy đi về.
Sư Minh Trí: Dạ. Con nghe Thầy nói lời đó, con hết sức là, con không biết sao nói với Thầy, Thầy rất từ bi với con.
Trưởng lão: Con uống miếng nước đi con! Ngày mai con xuống đây, sáng xuống rồi Thầy sẽ đi với con, lên đó với con.
Sư Minh Trí: Dạ. Thưa bạch Thầy là con có dặn ông xe ôm, ông ở ngoài này này, sáng mai ông đến đây, ông chở Thầy, vậy được không Thầy?
Trưởng lão: Được.
Sư Minh Trí: Dạ. Con có dặn, hồi cỡ khoảng hai giờ mấy, con ra ngoài Phước Hải, con gặp ông, con nói thôi vô đây chơi chút. Ông vô thì con nói không biết chừng nào Thầy mới về, thành thử con đợi Thầy không được cho nên con mới nói thôi bây giờ nếu trong trường hợp mà ông vô đây thì ông chở Thầy, thì ông chịu đó Thầy. Như vậy là sáng mai cỡ khoảng sáu giờ ông ấy vô.
(27:56) Trưởng lão: Rồi, sáu giờ vô đi.
Sư Minh Trí: Dạ. Sáu giờ ông ấy vô, ông chở Thầy. Con có viết một cái giấy, con để lại đó Thầy.
Trưởng lão: Có. Hồi đó chú Mật Hạnh có đưa Thầy đọc, Thầy nói thôi! Lâu gặp mấy con quá, có duyên Thầy về, Thầy thăm ở đây, Thầy nghỉ mát ở đây. Sau những ngày Thầy nghỉ ở đây, Thầy soạn bộ giáo trình Đạo Đức Nhân Quả. Do đó thì Thầy mới về, Thầy nghỉ ở đây trong mười hôm thì Thầy đi. Bởi vì Thầy ở đây thì thấy sợ Phật tử tập trung đông quá rồi Thầy làm đào kép hát cho họ nghe thôi. Chứ thật sự ra không phải là chuyện dễ cho họ tu đâu.
Thầy hiểu điều đó, cho nên vì vậy mà Thầy muốn yên ổn, chứ trong giai đoạn này độ thì nó cũng khó. Vì pháp môn của Hòa Thượng để giữ người ta ở trong cái chiều rộng đó đi. Sau này khi Hòa thượng tịch rồi đưa vào Giới, Định, Tuệ của Phật, thì người ta sẽ đi vào chiều sâu.
Bởi vì Giới thì nó y dục, ly ác pháp, mà ly dục, ly ác pháp là chúng ta nhập Sơ Thiền. Cái thiền đầu tiên nó không phải ở chỗ ngồi hít thở hoặc chỗ nhiếp tâm dừng vọng tưởng. Mà do chỗ ly dục, ly ác pháp, con thấy ly dục, cái lòng ham muốn của mình hết, phải không? Ác pháp không còn nữa, Tham, Sân, Si không còn nữa thì không phải giải thoát sao? Nội cái Sơ Thiền này đã khó khăn rồi, còn ba cái thiền lỉnh kỉnh như Nhị Thiền, Tam Thiền đó thì dễ lắm.
Đức Phật đã nói mà, khi Giới Luật mà nghiêm chỉnh rồi, mình thanh tịnh được Giới rồi, tâm mình thanh tịnh rồi thì những cái định đó, mình nhập “không có mệt nhọc, không có khó khăn”. Đức Phật đã nói là chỉ cần ra lệnh thì nó vô chứ có gì đâu phải ngồi tập chi cho cực. Thầy dạy mấy con, sau này mấy con quyết định đi cái lộ trình của Đạo Phật thì mấy con sẽ giải thoát như lời Thầy nói. Các con muốn định chỉ hơi thở là hơi nó ngưng, mấy con nhập Tứ Thiền một cách dễ dàng.
Nhưng mà mấy con chưa đủ duyên, chưa có sống được lộ trình của một vị tu sĩ, Giới Luật hẳn hoi. Chứ mà sống đúng ngày một bữa, tập phá cái hôn trầm, rồi tập sống độc cư, trầm lặng một mình. Giới Luật nào Thầy dạy, Đức Hạnh Giới Luật đấy hết, xong rồi các con thấy toàn là Đức Thánh, toàn là cái Đạo Đức của con người. Chừng đó mấy con sẽ sống đúng Giới Luật của Phật là sống những cái Đức Hạnh, không có sai đâu. Thầy sẽ dạy Đức Giới hết mà, Hạnh Giới với Đức Giới. Rồi mấy con sẽ thấy quý trọng Giới.
(30:36) Chứ bây giờ mấy con thấy Giới Luật là khô khan. Giới Luật là nghe coi nó khép mình lại, làm cho mình khổ sở, chứ không phải đâu. Đức Thánh của người ta nằm ở trong đó mà! Như Thầy giải thích cho con nghe cái đức của Giới dâm con đã thấy rõ, cái chỗ nào là thú vật, cái hành động nào mà gọi là không Đạo Đức, là con thú vật. Cái hành động có Đạo Đức là con ngươi rồi.
Cái hành động nào là cái hành động, trong Giới đó, cái hành động nào là của bậc Thánh Tăng? Cho nên ta mới nói Thánh Tăng, Thánh Ni, chứ ai có nói tăng, ni thường đâu. Cho nên trong Thánh Tăng ở trong Trưởng lão Ni Kệ, Trưởng lão Tăng Kệ, toàn Thánh Tăng, Thánh Ni không! Đệ tử của Phật là Thánh. Bởi vì Giới Luật nghiêm chỉnh hết thì người ta mới Thánh.
Còn mình Giới Luật không nghiêm chỉnh, ăn ngày hai, ba bữa, Thánh gì tham ăn qua trời! Đụng đâu ăn đó, thấy gì cũng ăn hết, Thánh sao mà ăn dữ !? Con hiểu chỗ đó chưa?
Mà cái Giới đó Đức Phật đã chỉ định được cái tội danh cũng nói rõ ràng là Ba Diệt Đề, tức là đọa địa ngục, cái người ăn phi thời là đọa địa ngục. Cho nên họ mang bệnh là phải! Đọa địa ngục là bệnh chứ còn địa ngục ở chỗ nào nữa? Trời ơi ! Hôm nay cái thân của mình hôm nay nó mệt, mai nó nhọc, mai nó nhức chỗ này, mai nó nhức chỗ kia, ăn uống sình ruột, sình gan của họ. Ăn cho nhiều thì nó sình. Mang cái thân cho mập nó mới bị.
Mà Thấy nói vậy thì đụng chạm hết. Con phải hiểu chỗ đấy! Họ phải thọ lấy những cái địa ngục của họ, khi họ ăn vậy là họ phải đọa địa ngục. Giới Luật của Phật định tội họ là như vậy rồi thì không bao giờ họ chạy khỏi.
(32:08) Đó như quý thầy ốm vậy chứ chưa đâu, quý thầy làm trụ trì, quý thầy mập ra liền. Thầy nói thật sự, nói thẳng, nói đúng quý thầy có giữ gìn Giới Luật được thì quý thầy giải thoát.
Thầy nay sáu mươi chín, gần bảy chục tuổi rồi mà khỏe như thế này, đi thăm Thầy Phước Hảo, đi thăm quý thầy, quý thầy nằm lết bết. Thầy hoàn toàn là trèo núi như thường, không có mệt nhọc chút nào hết thì con thấy. Mà đau bệnh không dùng thuốc, chỉ dùng hướng tâm của mình nhấp vào là phục hồi cơ thể mình lại. Họ muốn sống thêm hồi nào dễ dàng, có gì đâu! Vì mình phục hồi được sự sống của mình thì mình phải sống thêm chứ sao!? Mình muốn chết thì mình "tịnh chỉ hơi thở" lại, nó ngưng thì mình chết chứ gì, có phải là sung sướng sao? Mà ăn ngày một bữa không phải giải thoát sao? Nó rõ ràng và cụ thể, con thấy sướng không?
Cho nên ai nói Thầy ngoại đạo thì kệ. Ngoại đạo mà giải thoát được thôi! Ngoại đạo mà sống có Đức Hạnh. Còn không ngoại đạo mà sống không có Đức Hạnh sao? Con thấy người ta nói người ta đúng Chánh Pháp thì Thầy không cãi đâu, nhưng mà hành động họ có đúng không? Đúng Đạo Đức không? Từ đời sống, từ cách thức này kia họ có đúng cái Đạo Hạnh của Phật không? Đạo Phật của Phật phải Ba Y, Một Bát, đi xin ăn chứ đâu mà ngồi một chỗ, mà nấu nướng theo kiểu ăn ngon, mặc đẹp như thế này? Chứ đời sống của Thầy Ba Y, Một Bát, Thầy mang bát đi đâu cũng được.
Sư Minh Trí: Cho nên con thấy đời sống của Thầy rất đơn giản, từ chỗ đó con rất quý, con muốn tìm Thầy để học theo cái Pháp của Thầy.