00:00
00:00
Mục lụcA+A-Lưu sáchTìm trong sách
Ẩn Mục lụcPhóng toThu nhỏInLưu sáchTìm trong sách

Phiên bản điện tử dành riêng cho Thư viện Chơn Như:
https://thuvienchonnhu.net

Quý bạn đọc muốn thỉnh sách giấy vui lòng liên hệ
Ban kinh sách của Tu viện Chơn Như:
Điện thoại: (0276) 389 2911 - 0965 79 55 89
(Sách chỉ kính biếu, không bán!)

Ước mong mọi người sống không làm khổ mình, khổ người và khổ chúng sanh.

Chuyển ngữ: Nhóm Phật tử & Tu sinh Chơn Như

(10:33)

(10:33) Hỏi: “Kính bạch Thầy! Pháp sám hối thế nào là đúng?

Có người có lỗi lầm mà thành tâm cải hối thì có những lợi ích gì trong hiện tại và mai sau trên đường tu tập của đạo Phật?

Người sám hối mà không sửa chữa lỗi lầm của mình mà còn tái phạm nhiều lần thì đó có phải là họ đang tạo nghiệp ác cho họ trong hiện tại và tương lai không?”

Đáp: “Pháp sám hối mà đúng Chánh Pháp của Phật thì đó là…​”

Các con biết đó là pháp gì không?

“Đó là pháp tàm quý.”

Các con biết cái pháp sám hối mà đúng của Phật là pháp tàm quý.

“Tàm quý tức là xấu hổ và sợ hãi.”

Một khi mà chúng ta làm một cái lỗi gì phạm giới mà chúng ta biết xấu hổ và chúng ta sợ hãi, thì cái pháp đó gọi là cái pháp sám hối. Còn bây giờ chúng ta có sám hối cách gì đi, tụng kinh lạy Phật cho xói đầu chúng ta đi, mà chúng ta không biết xấu hổ, không sợ hãi thì chúng ta vẫn phạm hoài, không bao giờ mà chúng ta hết.

Cho nên Phật dạy rất rõ ràng, cái pháp sám hối mà đúng Chánh Pháp của Phật thì đó là pháp tàm quý. Tàm quý có nghĩa là xấu hổ và sợ hãi, chữ “tàm” là xấu hổ, mà chữ “quý” đây là sợ hãi. Người ta hay viết chữ “quý” là chữ quý báu thì nó sai, chữ quý đây là vô úy, là không sợ hãi, chữ quý đây là sợ.

“Người biết xấu hổ, biết sợ hãi, làm lỗi là chơn sám hối. “

Nghĩa là biết xấu hổ rồi từ đó người ta không có làm lỗi nữa, biết sợ hãi cái lỗi đó là người ta không làm lỗi nữa, đó là cái người chơn sám hối. Không có phải là đến trình Thầy hay hoặc là phát lồ ra nói cái lỗi này kia, mà người đó không xấu hổ, không sợ hãi thì họ vẫn phạm.

Họ bây giờ có nói trước ông Phật, mà ông Phật bây giờ ổng còn tại thế đi, họ cũng chẳng sợ nữa, họ không xấu hổ là họ không sửa đâu. Mà họ biết cái chuyện đó là xấu hổ là họ bỏ.

(12:40) Cho nên Phật nếu ra cái pháp Thầy thấy rất tuyệt vời mà. Nếu mà đúng tâm trạng người mà làm cái gì đó xấu hổ thì sau họ không dám làm cái đó nữa đâu! Mà cái người không biết xấu hổ rồi thì thôi, khỏi nói, bây giờ có sám hối có gì đi nữa họ tụng Hồng Danh, một ngàn bộ Kinh Hồng Danh đi nữa, họ niệm bao nhiêu Phật đi nữa chắc họ cũng không bao giờ hết cái lỗi của họ.

“Dù có tụng kinh sám hối, lễ Phật ngàn năm vẫn không tiêu tội. Trong Thiền Tông dạy sám hối bằng một pháp tưởng.”

Trong Thiền Ttông nó có dạy chúng ta sám hối bằng cái pháp tưởng. Bởi vì nói về sám hối Thầy phải nhắc ra hết. Cho nên ở bên Tịnh Độ thì nó lấy cái Bổn Kinh Hồng Danh nó tụng, hay hoặc là Từ Bi Thủy Sám nó tụng, nó coi như là tụng cái bộ kinh đó là sám hối, là nó hết tội.

Nhưng mà ở đây Phật dạy rất cụ thể, người mà biết sám hối, biết sợ hãi là người đó, là đúng cái pháp đúng của Phật là biết xấu hổ, biết sợ hãi, thì cái người đó sẽ sám hối, tốt lành, không còn phạm nữa.

“Trong Thiền Tông dạy sám hối bằng một pháp tưởng:

“Tánh tội vốn không do tâm tạo

Tâm đã diệt rồi tội sạch không

Tội trong tâm ấy cả hay không

Thế mới là chân sám hối”.”

Nghĩa là nói ở trong cái bài kệ này, nói tánh tội nó vốn không có, mà do tâm mình nó ham muốn nó mới tạo ra cái tội, nó mới làm ác nó mới tạo ra đó. Mà mình tu rồi, cái tâm mình nó diệt rồi, thì tội nó sạch nó không còn có nữa. Bởi vì tội nó theo tâm mà nó sạch.

Tội trong tâm ấy cả hai không”, tội và tâm đều là không, vốn là không, nó không có, cho nên: “thế mới là chân sám hối”. Nghĩa là nói như vậy có nghĩa là cái người mà tu Thiền Tông mặc tình cứ làm ác đi, cái tâm của mình diệt nó được rồi thì cái tội nó cũng sạch, nó không còn cái nghiệp gì đâu mà sợ. Giết người cũng không lo nữa đâu! Đó là cái ý nói như vậy.

(14:29) Ở đây thì chúng ta thấy được cái chỗ sai của nó. Bởi vì nếu mà không rõ thì người ta thấy hay quá, quá hay, còn thấy rõ rồi thì nó không hay nữa.

Đấy là pháp tưởng sanh ra sự sám hối, nghe thì có lý mà người hành thì chẳng bao giờ hết tội, cho nên do đó mà hầu hết người ta nghĩ rằng hết tội cho nên người ta tạo tội hoài. Ở đây chúng ta thấy rất rõ.

“Do kinh nghiệm tu hành thấy rất rõ: Tâm là do duyên hợp…​”

Cái tâm của mình là do duyên hợp, nếu mà cái tâm này mà không có cái thân, không có cái thân Ngũ Uẩn: sắc, thọ, tưởng, hành, thức thì nó làm sao nó có cái tâm? Cũng như thí dụ như, không có bốn cái trụ xứ này: thân, thọ, tâm, pháp thì nó làm sao mà nó có cái tâm nó đứng rời ra được.

Cho nên nói cái tâm thì chúng ta phải thấy cái thân Ngũ Uẩn của chúng ta. Do cái thân Ngũ Uẩn thì nó, nếu mà có cái tâm thì nó phải có sắc, có thọ, nó phải có hành, có thức, cho nên nó mới có cái tâm này. Nếu mà không có cái tâm thì nó không có, nhưng mà đã có tâm thì nó phải có lôi theo một cái nhóm của nó.

“Mà đã duyên hợp thì tâm vô thường, vô ngã.”

Đó cho nên nó là duyên hợp, nó mới có cái tên tâm. Nó hợp lại nhiều cái thứ nó mới thành ra cái con người, mà con người có cái tâm nó không phải là riêng có một cái tâm không, cho nên vì vậy mà nó phải hợp duyên. Mà nó hợp duyên thì nó phải là vô thường, vô ngã.

(15:57) “Cho nên tội…​”

Tội thì ở đây chúng ta thấy rõ:

“…​ tội là nhân quả ác mà do tâm sanh khởi mà thành nghiệp.”

Mình làm ra một cái tội, tội là nhân quả ác do tâm sanh khởi tạo nghiệp, thành ra cái nghiệp.

“Tâm diệt nhưng tội không diệt, mà trở thành nghiệp để tiếp tục tái sanh luân hồi.”

Các con hiểu chỗ này không? Ở đây Thầy nói nè, cái tội là nhân quả, nhân quả ác nó mới tạo ra cái tội! Mà cái nhân quả này do cái tâm chúng ta sanh khởi nó mới thành ra cái nghiệp ác này. Khi mà tâm diệt tức là cái người đó chết đi rồi đó, thì cái nhân quả tội này nó còn không? Nó còn chớ, nó làm sao hết được, nó đâu có mất.

Ở đây bên Thiền Tông thì nghĩ rằng cái tâm diệt, cái thân này hoại diệt thì cái tội hết. Vậy thì người ta cần gì người ta tu? Bây giờ cứ làm ác đi, chừng mà cái tâm, cái thân này nó chết rồi thì cái tội nó cũng hết rồi, thì còn đi đầu thai có thọ lãnh cái gì nữa khổ đau đâu?

Đó, cái luận của bên đó đó. Mình nghe thì hay nhưng mà sự thật ra, mà xét ra thì mình thấy là sai quá sai! Bởi vì tâm nó đâu phải là một mình riêng cái tâm đâu, nó còn có một khối của nó trong đó. Mà cái khối đó nó diệt thì cái tâm nó cũng phải diệt, thì tâm nó diệt nhưng mà cái nhân quả của nó làm nó không tan đâu, nó không mất đâu.

Cho nên tâm diệt nhưng tội không diệt, mà trở thành nghiệp để tiếp tục cái nghiệp, nó mới tiếp tục nó tái sanh luân hồi chớ.

“Nếu nói “tâm đã diệt rồi, tội sạch không” thì người chết đã diệt,…​”

Những người chết nó đã diệt đó, diệt cái tâm đó.

“…​ nhưng tội vẫn còn nguyên.

Như vậy, Thiền Tông đang bị tưởng pháp mà không biết. Cứ ngỡ rằng mình tu hết vọng tưởng là tâm diệt, mà tâm diệt là hết tội, thì đó là một sự tưởng tượng trừu tượng để bịp người mà thôi.

Người có lỗi lầm mà biết xấu hổ, sợ hãi, biết từ bỏ xa lìa những việc làm tội lỗi thì ngay trong hiện tại tâm hồn thanh thản, an lạc, còn trong tương lai không có gặp quả xấu.”

Bởi vì mình đã chừa những cái, mình đã xấu hổ mình không có làm nữa, thì trong hiện tại thì mình thấy tâm hồn thanh thản rồi. Rồi trông về tương lai thì nó đâu có trở thành cái quả xấu cho mình nữa, cho nên mình rất là thanh thản.

(18:21) Còn ở bên Thiền Tông thì các thầy thấy, cái luận của nó không vững đâu. Cho nên rõ ràng là nó nói tâm mà diệt rồi là tội nó sạch không. Thật sự nó không thấy cái nhân quả.

Còn nó không thấy cái tâm là vô thường, cho nên nó tưởng là cái tâm nó thường, mà khi mà diệt cho được, nó nghĩ rằng cái tâm đây là cái ý của chúng ta, diệt đi hết cái vọng tưởng, thì cái niệm thiện niệm ác diệt hết rồi, thì cái tội nó không có. Sự thật ra nó không phải như vậy đâu, nó không phải như cái nghĩ như vậy được.

Cho nên Thầy đem một cái ví dụ để chúng ta thấy rõ cái luận của Thiền Tông không thể đứng vững đối với Phật pháp.

“Còn người không biết xấu hổ, không biết sợ hãi, không biết cãi hối sửa lỗi lầm, thì hiện tại và tương lai đều gặp khổ đau, tai nạn và bệnh tật nguy hiểm.”

Đó là qua một cái câu hỏi nhưng mà nhằm cái chỗ để mà đáp, cho nên Thầy mới vạch ra để cho thấy được cái chỗ sai và chỗ đúng của Phật pháp.

Cho nên cái pháp sám hối của Phật không có dạy chúng ta tụng Hồng Danh, mà cũng không có dạy chúng ta tụng Từ Bi Thủy Sám, mà cũng không có dạy chúng ta là “tánh tội vốn không do tâm tạo”, mà những cái này đều là người sau đặt ra.

Mà chính trong kinh điển của Phật gọi là tàm quý, người có tàm quý thì người đó sẽ xa lìa những lỗi lầm, nó không bẻ vụn những giới luật của nó ra, đó là do tàm quý. Vậy đó là cái pháp mà chơn sám hối đó.


Trích dẫn - Ghi chú - Copy