(22:16) Câu hỏi thứ 3: Đây là câu hỏi thứ ba. Kính bạch Thầy, đạo Phật có duy nhất một pháp môn đưa đến giải thoát khỏi đau khổ, ra khỏi sinh tử luân hồi. Đó là pháp môn: Giới - Định - Tuệ. Song hiện nay, chúng con thấy phần lớn tu sĩ không tu về giới luật, oai nghi tế hạnh, sống phạm giới quá nhiều tức là họ không đi đúng đường lối pháp môn của đức Phật. Vậy chúng con xin Thầy chỉ dạy những tu sĩ này có lợi gì cho Phật giáo, cho xã hội và ngược lại?
Trưởng lão: Câu hỏi này chúng ta thấy rõ ràng, người tu sĩ hiện giờ phá giới, phạm giới, đúng như Đức Phật đã nói: "Giới luật còn thì đạo Ta còn, giới luật mất thì đạo Ta mất." Nghĩa là đức Phật nói người tu sĩ mà còn giữ gìn giới luật dù là một người thôi thì đạo Phật vẫn còn, mà tu sĩ bây giờ có hàng vạn, triệu người mà phá giới, phạm giới, làm những điều kỳ lạ lừa đảo người khác bằng hình thức như có những vị sư người Tây Phương cũng như người Trung Hoa, họ đi ba bước lạy một lạy để cầu cho hòa bình thế giới hay thế này thế khác. Những hành động không giữ gìn giới luật nghiêm chỉnh, không có đạo đức mà làm những hình thức như vậy mà cho là Phật giáo còn thì không phải. Đó là thứ ngoại đạo, không thật, không đúng cách đâu.
Trái lại những tu sĩ giữ gìn giới luật nghiêm túc thì Phật pháp còn, những người tu sĩ không giữ gìn giới luật thì Phật pháp mất. Phật pháp mất là mất đi một điều lợi ích rất lớn cho con người trên hành tinh này, không chỉ riêng ở Việt Nam mà tất cả các nước ở trên thế giới. Phật giáo còn là còn một nền đạo đức vì toàn bộ giới luật Phật giáo là dạy về một nền Đạo Đức Làm Người. Nếu Phật giáo mất thì những đức hạnh làm người và làm Thánh không còn nữa. Không còn nữa thì những hành động suy đồi của những người không có đạo đức, chỉ như loài cầm thú, ma quỷ. Cho nên những hành động lừa đảo, gian xảo để ngồi mát ăn bát vàng, lừa gạt người ta bằng cách này hay cách khác, tiền mất mà tật mang. Đó là cách thức của những người tu sĩ Phật giáo của chúng ta hiện giờ, phá giới, chạy theo dục lạc thế gian, lừa đảo bằng mọi cách để sống trong dục lạc của thế gian. Giới luật của Phật còn gì?!
(25:15) Như vậy làm sao những tu sĩ này có lợi ích cho Phật giáo được, những tu sĩ này là trùng trong lông sư tử đang giết Phật giáo chết đó. Phật giáo mất là vì những tu sĩ như vậy. Cho nên hiện giờ người ta tin Phật mà người ta không thể tin quý thầy, mặc dù quý thầy là Hòa thượng, Thượng tọa, mà khi ngồi trên giảng tòa thuyết pháp, nhiều ông còn hút thuốc thì còn cách nào gọi là giới luật, đức hạnh nghiêm chỉnh. Một vị Hòa thượng, Thượng tọa của Phật giáo mà ăn uống phi thời như là người thế gian thì còn nghĩa lý gì là một vị Thánh Tăng. Nằm trong hàng giáo phẩm to như vậy, mà ngày ăn ba bữa mà nuốt được, không biết họ là Thánh gì. Đó là những điều rất sai của Phật giáo.
Cho nên Phật giáo lấy đạo đức để dạy người chứ không phải lấy mê tín mà dạy người. Phật giáo lấy cái thiện, làm lợi ích lớn cho con người là tự con người phải thực hiện những hành động thiện để đem lại quả an vui, phước báu thiện do họ làm thì họ hưởng, chứ không phải phá giới, phạm giới. Phá giới, phạm giới là sống trong ác pháp, mà sống trong ác pháp thì chỉ có quả khổ của ác pháp đó.
Người tu sĩ không làm gương hạnh đạo đức, giới luật như vậy thì lấy gì mà cho người noi theo để thực hiện Đạo Đức Nhân Quả- Đạo Đức Không Làm Khổ Mình, Khổ Người.
Cho nên ở đây, khi phạm giới luật như vậy thì ngoài họ hô hào rằng làm lợi ích cho Phật giáo, làm lợi ích cho xã hội, bằng hình thức này hay hình thức khác, gây sự mê tín làm hao tài, tốn của của người khác mà thực chất trong đó không lợi ích cho ai hết. Không lợi ích cho đất nước mà còn làm tổn hại cho đất nước này nữa bằng một số người tu hành không đúng giới luật Phật làm tê liệt cả Phật giáo, làm tê liệt đất nước.
(27:34) Những nhà lãnh đạo đất nước, người ta không dám động đến tôn giáo nhưng người ta cũng ngẩn ngơ trước những hành động của quý thầy hiện giờ. Phá giới, phạm giới như vậy, không có đức hạnh như vậy, làm sao mà người lãnh đạo đất nước, người ta không ngẩn ngơ, không lo lắng nhưng bây giờ người ta làm sao đụng đến quý vị là điều rất khó chứ không phải dễ. Đó là một điều từ nhiều năm tháng, từ nhiều thế kỉ chứ không phải mới đây. Cho nên người lãnh đạo người ta thấy nhưng người ta không làm sao người ta nói được.
Chúng ta là những người tu sĩ chúng ta phải thấy được nhiệm vụ, trọng trách của mình để lợi ích cho Phật giáo, lợi ích cho con người, lợi ích cho xã hội và cả thế giới nữa. Chúng ta phải sống đúng, sống đúng Giới - Định - Tuệ. Vì đức Phật chỉ duy nhất một pháp môn: Giới - Định - Tuệ là Đức Hạnh - Thiền Định - Trí Tuệ siêu việt của người tu sĩ.
Còn chúng ta sống phá giới, nghĩa là không có đức hạnh thì làm sao chúng ta có Thiền Định, trí tuệ siêu việt được. Chúng ta chỉ có Thiền Định tưởng, Thiền Định ma, Thần thông tưởng, ma để lừa đảo người khác để người ta ham mê. Đó là cái sai không đúng.
Cho nên chúng ta phải đề cao cảnh giác nếu chúng ta muốn tu theo đạo Phật mà các vị thầy của chúng ta sống không đúng giới, tức là không có đức hạnh thì chúng ta nhất định là không theo vị đó. Những vị đó sẽ tu giáo pháp của ngoại đạo, phá giới, phạm giới, làm những điều mê tín. Đó là trả lời câu thứ ba.