(23:01) Kế đó là một cái pháp thứ ba mà đó là một trạng thái chân lý. Một cái sự thật của mọi người; là trạng thái không tham, sân, si mà Đức Phật thường dạy chúng ta tu tập Tứ niệm xứ. Gọi là Tứ niệm xứ. Trạng thái đó là trạng thái THANH THẢN, AN LẠC và VÔ SỰ. Nghĩa là trong một buổi mấy con tu tập:
Pháp thứ nhất là đi Kinh hành sẽ chánh niệm tỉnh giác - đẩy lui những hôn trầm, thùy miên.
Pháp thứ hai là quán Vô lậu- đặt những đề tài nhân quả, thân vô thường, thân nhân quả, các pháp vô thường, vạn vật vô thường, vạn vật nhân quả. Các con phải tư duy quán xét, càng tư duy quán xét về Định vô lậu thì các con sẽ xả tâm mình được rốt ráo.
Pháp thứ ba là mấy con tu giữ tâm thanh thản, an lạc, vô sự. Ngồi chơi, nhưng mà có chướng ngại gì trên thân mấy con thì dùng pháp tác ý mà tác ý để cho thân mấy con được bình an và tâm mấy con được thanh thản. Đó là ba pháp mà mấy con cần giữ.
(24:18) Những cụ, những bác lớn tuổi già nên tu tập pháp Tứ niệm xứ, giữ tâm thanh thản bất động. Tất cả các pháp đều vô thường như lúc nãy Thầy nói. Tất cả các pháp đều do nhân quả sanh ra, cho nên có gì của ta, có gì là ta, có gì là bản ngã của ta đâu? Chết rồi không có một vật gì mà chúng ta mang theo, cũng không có gì mà chúng ta giữ trọn giữ được. Cho nên chúng ta hãy buông xuống để cho tâm hồn lúc nào cũng thanh thản, an lạc, vô sự.
Dù là chồng con, dù là vợ con, dù là con cái, những người thân thương của mình trong gia đình cũng đều là do nhân quả, không có gì là của ta. Không có phải con của ta đâu mà là nhân quả, vì vậy mà chúng ta hãy buông xuống. Buông xuống không có nghĩa là chúng ta bỏ mặc chúng hay là để cho chồng hay hoặc là để cho vợ mình làm gì thì làm, không phải vậy. Mà phải làm hết bổn phận trách nhiệm của nhân quả là người chồng phải lo lắng cho người vợ, người vợ phải đảm đương trách nhiệm nội trợ giúp cho chồng. Con cái phải biết vâng lời cha mẹ, đừng làm buồn lòng cha mẹ. Và cha mẹ cũng không nên mắng chửi con cái mà nên nhỏ nhẹ dạy bảo con cái. Đó là bổn phận đạo đức gia đình.
Chứ không phải bỏ là buông sạch ai lo mạng nấy, ai lo thân nấy, không còn lo nhau nữa, không phải. Đạo Phật buông bỏ nghĩa là chúng ta đừng dính mắc chồng con mà sinh ra nhiều điều phiền não đau khổ. Chúng ta làm hết bổn phận của một con người đạo đức nhân bản - nhân quả, chứ không phải chúng ta thiếu đạo đức bỏ mặc cho nhân quả chúng ta ra sao. Cũng như hiện giờ mấy con đến đây tu tập, không có nghĩa là tu cho mình mà cả tu cho gia đình. Tại sao vậy? Tại vì khi chúng ta tu tập, về gia đình chồng con nói gì, chúng ta vui vẻ, không buồn phiền. Và như vậy làm sao mà chồng con buồn phiền được phải không mấy con? Đó là sự tu tập cho mình mà lợi ích cho gia đình. Và khi tu tập được như vậy thì ở ngoài xã hội bao nhiêu người gần gũi mình, mình cũng không bao giờ phiền hà chửi mắng, làm cho xã hội rất là trật tự an ninh, rất là tốt đẹp. Cho nên sự tu tập của chúng ta cho cá nhân mình mà ảnh hưởng đến sự bình an cho gia đình, cho xã hội, đó là lợi ích lớn.
(26:50) Vì vậy mà làm người được gặp Phật pháp tu tập quá quý mấy con. Nhất là giữ được tâm bất động, thanh thản an, lạc, vô sự. Mấy con trước những ác pháp, ác cảnh thì các con im lặng như Thánh. Đừng trả lời, đừng để tâm bận rộn, đừng để tâm đau khổ thì lúc bấy giờ mấy con mới thoát khổ. Nhớ những lời Thầy dạy để mấy các con chuẩn bị tinh thần im lặng như Thánh. Khi nào có điều gì bất an trong tâm của mấy con, chướng ngại pháp thì mấy các con nhắc, mấy con nhớ những lời Thầy dạy: “Im lặng như Thánh. Đừng buồn, đừng giận, đừng đau khổ, tất cả các pháp đều vô thường. Tất cả các pháp đều do nhân quả, duyên hợp duyên tan, mà có đừng nên buồn khổ, đừng nên giận hờn”. Các con nhắc như vậy tâm mấy con sẽ được bình tỉnh và an vui, sẽ được giải thoát. Nhớ khi tu tập mấy con cũng thường khi ngồi lại, mấy con nhắc câu đó cho thấm nhuần. Để khi gặp ác pháp thì mấy con nhớ ngay liền, để các con chuẩn bị tư tưởng tác ý. Làm cho tâm mấy con bất động trước cảnh chướng ngại pháp, trước cảnh ác pháp. Các con nhớ lời Thầy dạy.
Bắt đầu bây giờ mấy con sẽ tu tập và tới khi mà buổi chiều mấy con xả. Bởi vì cái ngày khai giảng ở trong tu viện, cái khoá mà chuyên tu nó ngày một, nó sắp tới rồi. Cho nên hiện giờ một lúc nữa là Thầy sẽ về. Thì trong lúc mà xả Bát quan trai, thì mấy con sẽ tự xả. Đến trước Phật, mấy con sẽ chắp tay lên xin Phật: “Giờ này chúng con xin xả tám giới để chúng con trở về gia đình làm công việc, bổn phận của một con người trong gia đình”. Thì các con sẽ xả tám giới, tự hướng đến Phật mà xin. Nếu mà Thầy không bận rộn, Thầy sẽ ở đây xả giới và hỏi mấy con cách thức tu tập ra sao? Và hôm nay các con, Thầy truyền giới cho mấy con, thì mấy con ở lại tu tập. Rồi có những cái điều gì cần thiết hiện giờ thì mấy con hỏi Thầy, Thầy sẽ trả lời để cho mấy con tu. Nhớ những lời Thầy dạy mà tu tập các pháp.
(29:10) Rồi có cái duyên Thầy sẽ trở ra đây, Thầy sẽ dạy cho mấy con tiếp tục tu những cái phương pháp từ thấp đến cao để cho mấy con có cái duyên để mấy con học tu. Và nếu mà có cái duyên nữa, ở đây có được cái khu an dưỡng, cái nơi an dưỡng, thì mấy con sẽ tập trung đến, Thầy dạy cho các con từng lớp, từng lớp học. Nghĩa là các con đều đăng ký vào trong một cái lớp Đạo đức, cái lớp Chánh kiến. Thầy dạy cho các con nhìn cái cuộc sống, nhìn các pháp xung quanh con bằng cái chánh kiến của các con. Làm cho các con không còn phiền não đau khổ trong lòng của các con. Bằng cái sự hiểu biết của các con để nó giải quyết cho các con không còn bất cứ một ác pháp nào làm cho các con đau khổ nhất thì các con cũng không còn đau khổ nữa. Đó là cái lớp Chánh kiến, Thầy sẽ dạy cho các con.
Các con học, rồi các con tập tu, rồi các con sẽ được bình an. Thầy đem lại cho mấy con có sự bình an cho mấy con. Nếu ở đây có đủ duyên, nơi đây mà có đủ duyên thì nó có được một cái chi nhánh an dưỡng, trung tâm an dưỡng. Thì cái lớp an dưỡng đó, Thầy sẽ dạy giúp cho mấy con tinh thần được an ổn. Do cái sự hiểu biết của mấy con, mấy con không còn khổ đau nữa. Rồi bắt đầu bây giờ mấy con nhớ, có hỏi gì Thầy không mấy con? Rồi hãy tiếp tục tu tập đi! Chỉ có tu tập, chỉ có thực hành mới đem lại sự lợi ích thiết thực. Còn nghe Thầy nói rồi, mấy con về mà không tu tập thì nó không có lợi ích, mà hãy tu tập!
Hôm nay có duyên được gặp Thầy, mấy cụ lớn tuổi rồi, mấy con tuy còn có những người còn trẻ tuổi, nhưng cũng ráng tu tập. Mấy con đừng nghĩ rằng bình còn nhỏ tuổi, mình tu từ từ, tu cho xong đi mấy con. Tu sao mà trước ác pháp người ta chửi mắng mình, người ta nói nặng nhẹ mình, người ta nói xấu mình, mà mình vẫn thản nhiên không giận không hờn gì hết, đó là giải thoát mấy con. Phải tu cho được như vậy để nó an ổn, để cho nó được hạnh phúc, chứ nếu không mấy con đau khổ chịu không nổi trước những cái ác pháp nó tác động. Mình không làm điều đó mà người ta nói oan ức mình làm điều đó thì mình làm sao mình không buồn khổ mấy con?
Nhưng mình có hiểu biết trong đầu óc của mình. Mình hiểu biết nhân quả. Mình hiểu biết các pháp vô thường nên mình không giận không buồn phiền khi họ nói oan ức mình.
(31:32) Thử bây giờ có ai mà nói, mình không có ăn trộm mà người ta nói mình ăn trộm, ăn cắp, lấy cái món đồ đó thì mình có buồn không? Mình có làm đâu. Nhưng mà người ta nói vậy, mình có buồn không? Buồn chớ. Nhưng mà người mà hiểu Phật pháp, người ta không buồn. Người ta không có buồn giận cái người đó. Tức là mình thấy đứng trong nhân quả, mình thấy đây là mình trả cái nhân quả. Còn cái người đó, người ta tạo cái nhân quả, đáng thương. Họ nói không đúng, người nói điều sai, tội cho những người đó, sẽ là tạo cái tội, cái khẩu nghiệp của họ tội. Cho nên chúng ta xét rồi chúng ta xả bỏ.
Đến đây mấy con cố gắng mà tu tập mấy con! Các con cũng có nhiều người lớn tuổi rồi, ráng tu, thời gian không còn bao lâu. Đôi khi, khi mà gặp Thầy, chứ ngày mai, ngày mốt Thầy trở ra, mấy con có nhiều người cũng ra đi rồi, không gặp được Thầy. Nhưng Thầy tin rằng khi mà gặp được Thầy hôm nay, khi mà các con ra đi. Sự vô thường đến với mấy con, mấy con sẽ giữ được tâm của mình bất động thanh thản an lạc vô sự để mấy con ra đi, mấy con sẽ không tái sanh luân hồi nữa đâu mấy con. Chứ tái sanh luân hồi còn khổ lắm. Mấy con nghe lời Thầy, mấy con sẽ giữ được cái tâm bất động. Trước cái cơn đau, trước cái nhân quả gì đó, mấy con giữ gìn đừng để tâm mình động thì mấy con sẽ vào Niết bàn, chấm dứt tái sanh luân hồi. Bởi vì mình giữ được bất động là mình chuyển được nhiều đời nhiều kiếp nghiệp quả của mình, nghiệp ác của mình, chứ không phải trong một đời nay đâu.
Cho nên cái tâm bất động, lúc bấy giờ đó chỉ còn cái pháp tác ý các con nhắc - khi bị đau nhức, bị khổ sở tận cùng - các con nhắc : “Tâm bất động, tất cả các pháp đều vô thường, cái cảm thọ đau này cũng là vô thường, tâm đừng dao động, đừng sợ, hãy bình tỉnh, hãy an lạc”, do đó các con giữ bất động. Mà hễ thấy tâm con hơi dao động, thì các con lại nhắc, tác ý nữa và cứ như vậy giữ tâm bất động. Giữ tâm bất động tận cùng đến khi cái thân các con chết thì mấy con sẽ không tái sanh. Lúc bấy giờ là lúc mấy con chuyển nghiệp nhiều đời của mấy con. Nó dồn dập nó đánh con đó. Nó dồn dập, nó dập mấy con đó, để nó từ đó cái nghiệp ác của mấy con mà từ nhiều đời, bắt đầu nó tiếp tục nó tái sanh luân hồi.
(33:40) Cho nên các con đừng để dao động tâm thì nó không tái sanh nữa. Tất cả những cái nghiệp đó đều tan hoại, đều là nó không còn tác động được nữa. Nó không còn cái duyên để đi tái sanh nữa, khi lúc bấy giờ các con giữ bất động. Còn nếu mà con để động một chút xíu là những cái duyên, những cái nhân mà các con đã tạo thành cái nghiệp đó, nó sẽ trở thành cái điều kiện để mà tiếp tục tái sanh luân hồi, tái sanh luân hồi làm người và làm loài thú vật.