(08:01) Cho nên hôm nay từ cái chiếc áo cư sĩ của các Phật tử phải tập thọ Bát Quan Trai, đừng có vội mà xuất gia tu hành. Nhiều khi xuất gia tu hành, chúng ta thọ nào Tỳ Kheo Giới, nào là thọ Thập Giới Sa Di, tất cả những cái giới này đâu phải dễ, đâu có dễ đâu!
Bây giờ thí dụ như thọ giới Sa Di thôi, thì cái giới cấm chúng ta không ăn phi thời, ăn ngày một bữa. Thế mà ông thầy nào cũng ăn ba, bốn bữa thì thử nghĩ như thế nó có đúng không? Đâu có đúng. Như vậy là làm sao gọi là Phật giáo sống được?
Thấy ông thầy đã ăn uống sai, ngủ nghỉ sai, ông thầy thì đi chân trần, đi bộ, mà thấy ông thầy có xe hơi riêng, rồi lại có xe cúp, xe Honda chạy tùm lum ngoài đường, mà chạy lạng nữa chớ, chạy không có kể luật giao thông nữa! Rồi lại có nhiều ông thầy lại đèo thêm một cô Phật tử, lại có nhiều ông thầy đèo thêm một cô Ni ở sau lưng nữa!
Thì thử hỏi còn cái nghĩa lý gì của đạo Phật không? Tu như vậy giới luật cái chỗ nào? Làm sao gọi là ly dục, ly ác pháp? Đó là những cái đau lòng nhất của Phật giáo. Đó những điều kiện mà để chúng ta xác định rằng Phật giáo đang suy đồi, chớ không phải đang hưng thịnh đâu.
Mặc dù bây giờ có hàng vạn tu sĩ tu, có bao nhiêu trường cao đẳng Phật học mở ra để cho tu sĩ đào tạo những cái nhân tài học thức đó, hàng lớp như vậy, nhưng mà đây là đào tạo những cái lớp danh lợi, chớ không phải là đào tạo cái sự giải thoát thật sự.
Cái số tu sĩ này quá đông thì cái gánh nặng này cho ai? Cho các cư sĩ. Các vị phải mần nuôi, các vị phải đem cúng dường, mỗi lần trai tăng thì các vị phải đóng góp từng đồng, từng cắc để cho họ có trai tăng, họ ăn, họ sống. Rồi họ chia cái của cải của quý vị, trên mồ hôi, nước mắt của quý vị, chứ quý vị ăn cướp của người ta được sao?
Cho nên quý vị phải thấy rằng giới luật còn là đạo Phật còn mà giới luật mất là đạo Phật mất. Chúng ta không nên nối giáo cho những người này, họ sống một cách phè phỡn bằng bằng mồ hôi nước mắt của mình.
Quý vị nghĩ rằng cứ người nào làm (là) tội họ, sự thật ra tội họ thì có đó chớ không phải không đâu, họ không tránh được cái nhân quả đó đâu, nhưng quý vị đã làm một cái điều để đưa đi đến bao nhiêu cái sự sai, làm khổ cho bao nhiêu người, làm hư hoại Phật giáo, thì quý vị cũng chịu trách nhiệm chớ?
(10:17) Cũng chịu trách nhiệm ở trong, thí dụ bây giờ có một người ngoại quốc họ vào đất nước Việt Nam, thấy toàn bộ là ăn mày không, thì họ chê đất nước này chứ gì? Nhưng mà quý vị không có đụng đâu mà cho ăn mày giữa đường như vậy, thành ra đâu có ai mà còn đi xin? Cho nên những người ăn mày được tập trung vào vào một cái cơ sở nào đó, chúng ta sẽ bỏ ra đóng góp nuôi những người ăn mày đó có nơi có chỗ chớ không phải đi rải rác như vậy. Rải rác như vậy là sai.
Cũng như quý vị bây giờ, quý vị cứ nuôi mấy ông thầy mà phá giới luật, phạm giới luật như vậy, quý vị tưởng như vậy là Phật pháp còn! Hoặc là quý vị bỏ hàng tỷ bạc, quý vị cất những cái chùa đẹp như vậy, có đúng Phật giáo không? Không đúng đâu. Quý vị làm cái cảnh tham quan cho quý vị, nhưng mà quý vị quên rằng Phật giáo không phải là cái hình ảnh đó!
Cho nên hình ảnh của Phật giáo là phải ba y, một bát, sống không chùa, không nhà cửa mà! Người ta sống du tăng khất sĩ, nay đây mai đó, người ta không dính mắc cái gì hết mà.
Rồi quý vị bây giờ cất chùa cho tốt để rồi ở ông thầy giam mình ở trong đó để mà phục vụ cho quý vị cúng bái, cầu an, cầu siêu, xin xăm, bói quẻ, coi ngày giờ tốt xấu, như vậy quý vị thỏa mãn lắm sao? Quý vị đã làm hư Phật pháp hết rồi.
Cho nên tu phải tu đúng. Chùa là để nơi cho quý vị đến đó Thọ Bát Quan Trai, tập một ngày làm Phật, làm Thánh Tăng, chớ đâu phải là chùa để cho quý vị đến đó mà tham quan. Cho nên tất cả những gì mà Thầy nói là những gì muốn xây dựng lại cái tốt, là cái gì muốn đem lại cho quý vị thực hiện được một ngày làm Phật, một ngày được giải thoát.
Chớ không phải ở đây lý luận nói thế này, nói thế khác để rồi rốt cuộc rồi thầy tu sĩ cũng chẳng ra tu sĩ, mà cư sĩ cũng chẳng ra cư sĩ. Đâu ra đó hẳn hòi, cư sĩ phải hộ trì Phật pháp, hộ trì đúng pháp, chứ không thể hộ trì bằng cách không đúng.
(12:07) Cho nên Thầy nói thật sự, được nghe lời Thầy nói là một điều may mắn cho quý Phật tử.
Nhưng quý Phật tử vì có những cái sự kiến chấp cho Thầy quá cố chấp, quá cố chấp, quá lỗi thời, không hợp thời đại này. Thật sự ra cái gì mà của Đức Phật ngày xưa để lại thì ngày hôm nay mà chúng ta áp dụng, là đem lại hạnh phúc cho con người chớ không phải lỗi thời. Nếu mà chạy theo thời thì con người này sẽ, loài người ở trên hành tinh này sẽ không còn một cái chỗ nào bám để mà giải thoát.
Cho nên thường thường là người ta nghĩ rằng Thầy chấp giới, Thầy chấp cái này, Thầy chấp cái kia, cho nên vì vậy nó lỗi thời, không hợp. Bây giờ, vật chất, tiền của, xe cộ, tất cả mọi cái tiện nghi như vậy mà Thầy còn ôm bát, Thầy đi bộ, Thầy đi xin như vậy thì nó lỗi thời quá! Ăn uống, vật chất bây giờ đầy đủ, ngày xưa thì không đầy đủ, mà bây giờ Thầy còn chấp chặt vào những điều đó!
Ở đây, Thầy tư duy, Thầy suy nghĩ, cái nào giải thoát, cái nào không giải thoát? Cái nào mà đưa đến dục lạc, mà cái nào không đưa đến dục lạc? Cái chỗ này là cái chỗ quan trọng cho mình tư duy, vì vậy mình phải thực hiện đúng cái đời sống của một vị tu sĩ, của một người cư sĩ ủng hộ hay là bảo trì Phật pháp.
Thật sự ra Phật pháp còn là do những bàn tay của người cư sĩ, còn tu sĩ chỉ có nhiệm vụ tu và thực hành đúng những cái Phạm Hạnh để thực hiện được cái gương hạnh để cho người cư sĩ người ta nương theo, đừng có nên sa ngã chạy theo dục lạc, chạy theo ác pháp, chạy theo ham muốn mà làm cho người cư sĩ đau lòng.