(04:33) Trưởng lão: Không, nó phải như thế này, bây giờ Thầy góp vài ý chỗ này. Bây giờ trong cái thời gian mà chiến đấu với cái hôn trầm này, nó không phải nó đơn giản đâu. Bởi vì ông Phật ông dạy Mục Kiền Liên về cái hôn trầm này, bảy cái điều kiện để mình …
Bây giờ thì mình chưa được, sau này làm đến chỗ đó mình thấy, nhưng mà bây giờ Thầy khuyên như thế này. Cái thời gian mình tu đó mình phải biết rằng khi mình dụng công mình tu, coi vậy chứ nó mệt nhọc nhiều lắm chứ không phải không đâu. Cái hôn trầm này nó do từ cái, sinh ra từ cái sử dụng công tu, coi coi tu thì nó ôm pháp vậy đó, nó tỉnh vậy đó. Nhưng mà cái sức của mình nó chưa đủ mà chiến đấu với hôn trầm, cho nên mình tu mình thấy nó có tiến bộ về cái mặt này, nhưng mà hôn trầm nó sẽ đánh bật mình ra.
Do đó mình sẽ tạo cái thời gian ngắn nhất của mình, cái tiêu chuẩn của mình trong cái thời gian nào đó thôi.
Chẳng hạn bây giờ đó, ban ngày mình cứ tỉnh táo mình tu trong ban ngày, còn ban đêm mình tu trong cái thời gian ngắn cho nó, đừng có… Thí dụ như bây giờ bảy giờ cho đến tám giờ, tám giờ là đi ngủ ha, mà giờ bảy giờ nó muốn ngủ nhất định là không cho ngủ tới tám giờ mới ngủ, nhưng mà mình đừng tới mười giờ. Phải hiểu chỗ đó, cái sức của mình tới mười giờ.
Ban ngày mình quần nó quá trời rồi, ban đêm mình quần nó nữa là nó sẽ bẻ ống mình. Nó lộn nài tháo ống mình lại, nó sẽ đánh cái ngủ này, mình đi nó cũng ngủ nữa. Thì nói kiểu đó Thầy biết rồi, đi nó cũng ngủ nữa, nó lảo đảo, lảo đảo.
Sư Phước Nhẫn: Đi như say rượu Thầy.
(06:11) Trưởng lão: Đó nó vậy đó, nó lảo đảo vậy đó. Bởi vì nó đánh ngược trở lại mình rồi, Thầy biết là cái này không có được đâu, sai rồi. Bây giờ đó ban ngày đó, mình thấy mình nỗ lực mình tu, mà ban đêm thì mình lui cái giờ lại, đừng có giữ.
Thí dụ như từ bảy giờ đến mười giờ ha, mình không, mình không tới mười giờ đâu, bảy giờ, tám giờ thôi, tao cho mày, mà khi mà mày thức rồi nhất định tao không nằm. Tao không nằm, tao tu, tao cho mày, mày đánh vậy, nhưng mà cái giờ giấc tao giữ đúng cái giờ giấc. Tao lui lại tao thua mày, tao lui lại nhưng mà hễ mày không ngủ thì tao bắt mày phải tu, tao không để cái thời giờ lỏng lẻo này đâu. Còn mày muốn ngủ mà trong cái khoảng giờ này, mày muốn ngủ tao cho ngủ hồi nào cũng được hết, mày cứ ngủ đi. Mà nếu mày không ngủ tao bắt mày tu, có vậy thôi. Thì sư sẽ chiến đấu, bởi vì coi như là mình canh nó không nổi đâu.
Bởi vậy Thầy nói ăn thì dễ, chứ cái ngủ nó khó rồi đó, rồi tới độc cư nó khó nữa. Bởi vì cái này nó thuộc về ức chế nó. Nếu mình ức quá không được, ức vừa thôi, thì bắt đầu bảy giờ, bây giờ thường thường nó tới bảy giờ, mọi lần tới bảy giờ nó buồn ngủ rồi, mà giờ vừa tối thì nó bắt buồn ngủ rồi, được rồi tao sẽ chiến đấu với mày khoảng này. Nhưng mà khoảng này mà nếu mày vô mà tao cho mày ngủ, mày không ngủ thì tao bắt mày tu. Cứ như vậy đấy mình chiến đấu cũng như là mình, cái lực của mình, mình chưa có đủ mà chiến đấu với cái ngủ đâu.
Cho nên mình đánh nó bằng du kích, chứ mình không có đánh nó bằng cái hiện đại với nó được. Nghĩa đánh hiện đại là bây giờ tao cho mày từ bảy giờ đến mười giờ, hai giờ tao dậy tao đánh mày cho tới sáng, thì mình đánh hiện đại không nổi đâu. Cho nên diệt bằng bắn sẻ thôi, bắt đầu bây giờ tao cho, tao cầm cự với mày canh dần, một tiếng đồng hồ thôi từ bảy giờ đến tám giờ. Mình phải thấy cái chiến thuật của mình, mình còn sức yếu, mình chưa đủ cái sức tỉnh mà đánh nó đâu.
(08:04) Cho nên về hôn trầm, về buồn ngủ đó là mình phải lui trở lại. Khi mà nó đánh mình thấy mình đi kinh hành mà mình chạy nó còn không hết, mình đi kinh hành đó, thôi đừng, đừng, đừng, bắt đầu mình lui lại, mình lui lại.
Còn khi mình chiến đấu mà trong khoảng thời gian mình ước chừng trong một tiếng đồng hồ này, mà nó cứ buồn ngủ hoài, ví dụ bảy giờ cho đến tám giờ mà lúc này sao nó buồn ngủ dữ tợn, thì như vậy là trong khi đó đến giờ Thầy phải hỗ trợ nó. Thầy bắt, Thầy bắt đi kinh hành, bắt ngồi ở đây, Thầy ngồi đây nó hoảng hồn nó chạy à, coi vậy nó chạy mất à.
Nhưng mà mình chiến đấu trong giờ thôi, cũng như Thầy bắt thầy Mật Hạnh mà. Thầy biết rồi, nhưng mà lúc đó Thầy ép thầy Mật Hạnh, vì vậy mà Thầy thấy coi như thầy Mật Hạnh xanh xao, mất ngủ xanh xao, ốm còn có bộ xương thôi, Thầy thấy nguy hiểm quá. Khi mà Thầy rút tỉa kinh nghiệm rồi, không được, bởi vì cái sức tỉnh người ta không có mà cứ ép buộc quá. Thầy ép buộc suốt đêm mà. Thầy thì tỉnh táo, còn thẩy thì chịu không nổi, cho nên thẩy xanh xao. Coi như là nếu mà tuổi lớn như sư là chết chứ không nổi, bệnh đó. Còn bởi vì nó còn tuổi trẻ đó, nó còn khỏe nhưng mà nó chao đảo hết.
Cho nên ai mà nghe Thầy nói, Thầy mà phá hôn trầm cho Mật Hạnh người ta sợ hết. Đó, bởi vì nó tới chừng nó buồn ngủ rồi đi nó lảo đảo, nó đảo như say rượu, nó khó lắm chứ không phải dễ đâu. Bởi vì gặp cái mặt ông này rồi thấy sợ ông đó lắm chứ không phải dễ đâu.
Cho nên ông Mục Kiền Liên đó là một bậc mà đệ nhất thần thông của ông Phật mà còn phải ngán. Còn cái ông A Na Luật, cái ông mà đệ nhất thiên nhãn đó, ông tu đến nỗi mà, ông thức tu, ông thức mù mắt đó. Là tại thức đó mà đến mù mắt đó, nghĩa là không biết cách thức ông tu như thế nào mà cho đến ông không thấy đường. Cho nên ông may mà ông không thấy đường xỏ kim, ông vá y ông mặc.
Vì vậy chúng ta biết nó không phải dễ đâu, chúng ta đừng có vội quá, đừng có tu như vậy là nguy hiểm cho cơ thể chúng ta, chúng ta không có chiến đấu vậy, mà chúng ta lui lại. Sư bây giờ chọn lấy từ bảy giờ cho đến tám giờ. Đúng tám giờ là mình chiến đấu trong khoảng này, cái sức kịch liệt của mình chiến đấu nó nổi, nó không đến nỗi đánh mình lảo đảo đâu. Coi vậy nó buồn ngủ nhưng mà đi kinh hành, cái sức mình đi kinh hành mình quen rồi, bấy giờ thì không đến nỗi đâu.
(10:28) Mặc dù bây giờ, nó chưa đến nỗi lảo đảo đâu, nó quá cái giờ đó rồi nó lảo đảo đó, từ bảy giờ cho đến tám, từ tám giờ đến chín giờ, mười giờ lúc bấy giờ, khoảng từ mà chín giờ đến mười giờ là đi coi như nó ngủ trong bụng rồi. Nó ngủ mình không hay đâu, nó ngủ ở trỏng mà mình đi thì đi chứ nó ngủ, nó ngủ. Hai cái, cái đi nó đi mà cái ngủ nó ngủ à, nó không có chịu, nó không chịu ấy đâu.
Sư Phước Nhẫn: Nó quên pháp hướng hả Thầy
Trưởng lão: Nó quên hết, nó không… Bởi vì nó… Trời ơi! Nó không có còn cái gì ở trong cái đầu óc mình hết à, nó ngủ hà. Nghĩa là ngồi nó cũng ngủ, mà đi nó cũng ngủ, mà làm cái gì nó cũng ngủ hết, tại vì nó ngủ rồi, hồi đó nó vậy đấy.
Cho nên vì vậy đấy, mình lui trở lại, mình đánh cái lúc này, cái sức mình còn chiến đấu tỉnh được, tức là bảy giờ đến tám giờ. Còn nếu cái sức của mình nó khá hơn thì mình chiến đấu từ bảy giờ đến chín giờ. Nó vậy đó. Còn cái sức mình yếu thì mình lấy một giờ làm chuẩn thôi, phải chiến đấu với nó từng chú,t từng chút.
Mà nếu mà không được nữa thì chỉ còn nhờ cách thức có Thầy hỗ trợ, không sao đâu có Thầy không phải lo, Thầy đánh cho được một giờ chủ động. Sau đó mình đánh như vậy nó ớn, chứ còn mình không đánh nó muốn buồn ngủ mình đi ngủ rồi, coi chừng nó sanh lười biếng lắm. Hễ nó sai mình cái mình chạy nằm đó thì, kiểu đó là mình thua nó rồi.
Còn này tao cũng chiến đấu mày, vì tao biết cái sức của tao không thế nào chiến đấu với mày dài được, cái lực lượng của mày mạnh lắm. Cho nên tao chiến đấu mày, tao cầm cự với mày trong lúc đó thôi, bây giờ tao là tao rút lui tao chạy cái đã, nhưng mà tao có chiến đấu chứ tao đâu có thua. Rồi bắt đầu bây giờ đó cho mày đi ngủ, mà mày không chịu ngủ, mày dậy là tao bắt mày, tao bắt bắn sẻ mày ở trong cái dạng mày buồn ngủ này, tao bắn sẻ mày hết. Đụng mày mà ở chỗ nào mày ngủ ngon thì thôi chứ mày mà hở ra một chút là tao bắn mày liền, tao không có để.
Cho nên du kích đánh nó đó, ở trong cái đó, đánh riết nó tiêu, mà nó không có lảo đảo. Rồi bắt đầu chúng ta đánh sẻ nó riết, cái bắt đầu nó phải theo giờ giấc nó chỉnh lại, nó không ấy. Bởi vậy Thầy nói cái hôn trầm nó khó lắm, nó bắt đầu đó mình tỉnh thức rồi đó, bắt đầu tới chừng, bắt đầu từ bảy giờ đến mười giờ bắt đầu nó không có buồn ngủ nữa rồi. Rồi bắt đầu bây giờ lên, bởi vì mình tỉnh được cái này rồi nó không buồn ngủ, mình lên nằm nó cũng không ngủ luôn.
(12:44) Nó không ngủ luôn mà nó đợi lúc mà gần hai giờ đó, một giờ rưỡi hai giờ mình sắp sửa dậy, trời nó ngủ ngon lắm, nó ngủ quên. Chuông đồng hồ reo cũng không chịu dậy, nó không nghe, nó ngủ ngon lắm. Nó ngủ lúc bấy giờ nó đánh mình nó ngủ để cho mình quên luôn, nó kéo dài tới ba giờ, lúc đó mới mình mới giật mình thức dậy coi đồng hồ. Trời ơi! Ba giờ, chuông mình để sao nó không reo, mình phải ngủ mê không?
Bởi vậy ở đây đó, hầu hết là Thầy gặp trường hợp này hết, nghĩa là chúng ở đây bị hết, coi như là bị những trường hợp này. Bởi vì ngán, ngán, chống cho được cái này, tới chừng đó gặp lại nó tỉnh luôn thì lại nó không tỉnh, mà tới giờ mình sắp sửa dậy công phu giờ khác là nó đánh trật hướng, làm cho giờ trật. Nó đánh cho mình thời khóa nó không đúng đâu. Nhưng mà Thầy hướng dẫn cách thức họ, cái họ phá được, nó phá được.
Thí dụ như nó muốn ngủ đó, mình đừng có lén trốn đừng có gì hết. Mà mình chấp nhận trong cái thời gian chiến đấu nó, rồi trong thời gian cho phép coi như mình có lệnh cho mà, có vậy thôi. Chứ còn mình không có lệnh mà mình, bây giờ buồn ngủ quá mình phải ráng cho tới cái giờ này mới đi ngủ. Thì trong cái khoảng này, mình ngồi đâu nó ngủ gục đó hay hoặc này kia hoặc mình ráng mà nó cứ ngủ. Ở đây có nhiều chúng đó, trong khi mà buồn ngủ quá vậy đó. Trời! Hồi đó Thầy cho ra tập thể ngồi, ngồi để phá hôn trầm họ chịu không nổi, họ ngồi đó họ ngủ hay hoặc là họ cũng ngồi mà họ ngủ. Rồi họ có nhiều người, họ lén, họ chui, họ trốn, họ ngủ.
(14:12) Coi như thầy Trí Tánh ở dưới Cao Lãnh, ông buồn ngủ quá, ông chịu không nổi, ông giả đò ông nói đau bụng, ông về thất ông ngủ. Ông nói đau bụng, đau bụng rồi đi cầu, đi cầu rồi ông về thất ông ngủ, ông ngủ rồi tới chừng nữa thì sau này ông mới nói. Chứ còn Thầy thì Thầy nói thôi kệ, sai vậy thì sai vậy chứ bây giờ Thầy nói gì…
Sau này khi mà ông sắp sửa ông về Thầy nói: “Tại vì thầy không có nỗ lực, ráng, không có hỏi Thầy kỹ để mà bảo riêng.” Như sư mà không hỏi, rồi sư lén sư ngủ hay hoặc này kia hoặc là sư cố chiến đấu nó, cơ thể sư sẽ bị bệnh. Chiến đấu đi lảo đảo ráng đi, đi riết rồi nó nhức bên đây, nó nhức bên kia, nó nhức bên nọ thân thể mình nó nhức mỏi. Coi vậy chứ phá cái ngủ rồi nó mỏi, uể oải lắm, nó…
Sư Phước Nhẫn: Nó rêm mình.
Trưởng lão: Nó rêm đó. Phải hiểu chỗ đó. Mình chiến đấu với nó coi nó đánh cái thọ của mình dữ lắm, thân này khổ lắm! Cho nên vì vậy mình lui đi, rồi mình ngủ đi, rồi hễ nó không ngủ thì mình tu.
Nhưng khi mà nó không ngủ nó có tật lười biếng, phải nhớ là nó có tật lười biếng. Nó nằm đó nó tỉnh chứ mà nó không chịu dậy đâu, nhất định bắt nó dậy. Bắt nó dậy rồi bắt đầu mình đi, đi kinh hành, nó tỉnh thì mình đi, mà nó buồn ngủ cho mày nằm ngủ. Thế cứ vậy thôi hoặc mình ngồi, mà mình ngồi mình ngủ thì tao cho mày nằm ngủ chứ không được ngủ ngồi, ngủ ngồi nó quen rồi nó cũng lười biếng, cứ vậy à.
Trong cái thời gian đó, sư phải lưu ý cái phần này, khi nó ngủ mà nó không ngủ, không nằm, nó làm cho mình lười biếng lắm. Nó không ngủ, nó nói nằm rồi tu, nó không có tu đâu đừng có, nó làm biếng nó dối mình. Cái tâm nó gạt mình, nó nói nằm để tỉnh thức, rồi mình cũng làm cách thức y như mình tu vậy. Nhưng mà nó lười biếng kinh lắm, nó không có tỉnh đâu, nó nằm đó chứ chập chờn chập chờn, nó không có tỉnh đâu.
(16:04) Đứng dậy đi kinh hành hẳn hoi, đàng hoàng, mày không ngủ tao đứng dậy đi kinh hành không có cho mày nằm đâu, cứ vậy thôi. Rồi bắt, hoặc là mày không ngủ, mày tỉnh tao xuống tao ngồi. Ngồi khoanh chân tao ra, rời khỏi cái giường ra, tao ra ngoài tao ngồi, tao thắp cái hương muỗi đi, tao ngồi đó muỗi không cắn tao ngồi đó, tao cho mày coi mày ngủ không? Hễ mày ngủ tao trèo lên tao ngủ, mà mày không ngủ tao làm vậy luôn. Phải đánh dằng dai như vậy đó mà thời gian sau nó tỉnh thiệt tỉnh à, nó hay lắm.
Chứ còn mình mà cứ, cũng sức tỉnh đó, mà thức đó mà không ngủ mà cứ nằm đó là nó đánh mình lười biếng, không được. Không được, mình phải xuống, xuống, xuống mà hễ mình ngồi hơi buồn ngủ, vô ngủ nữa. Tao cho mày ngồi, ngủ, ngủ tao cho ngủ, giờ này tao cho mày giờ ngủ. Nhưng mày không chịu ngủ mày phải đi ra, chứ mày không có lười biếng mày nằm đó. Mình đánh nó, mình chủ động, mình điều khiển đánh nó, thì nó sẽ chán ngay.
Bởi vậy Thầy nói đến cái hôn trầm này ai cũng ngán hết, chứ không phải… Sợ hết luôn! Nó lảo đảo rồi nó mệt mỏi. Cái người mà quyết tu đó, chiến đấu với nó chừng nào thì chúng ta lại thấy khổ chừng nấy. Cho nên nó là chướng ngại pháp, chúng ta đừng có để chướng ngại pháp. Đi mà lảo đảo, buồn ngủ mà nó làm cho mình coi nó không còn tỉnh táo thì thôi đi ngủ đi.
Vậy đó thì nghe cái lời Thầy, thầy tập, thì sau khi mà vượt qua được rồi thì thấy nó khỏe. Nó qua được cái ngủ rồi coi nó tỉnh thức kinh khủng lắm, cái này là cái trạng thái ngủ là cái trạng thái si của mình, si muôn đời đó. Mình thông minh chứ, mà nó si thật, cho nên nó tham, sân, si nó không chịu xả ra, nó si.
Chứ không phải là cái sự hiểu biết của mình đâu, cái sự hiểu biết của mình mà xả được là nó tỉnh. Mà xả không được thì cái sự hiểu biết mình không phải là cái sự hiểu biết của đạo đâu. Của đạo nó, cái sự hiểu biết của nó là luôn luôn nó tỉnh, nó kèm theo sức tỉnh để xả được cái tham, sân, si. Thì cái si của buồn ngủ nó là triền cái, chứ không phải là cái vô minh, kiết sử, mà cái này là vô minh của triền cái. Cho nên cái sự si này, mình phải phá cho sạch cái hôn trầm này, thì phá nó bằng cách như vậy đó.
(18:15) Thì mình phải tinh tấn siêng năng chỗ này, hễ nó không ngủ thì đi xuống đi kinh hành hoặc là ngồi, mà hễ buồn ngủ thì trèo lên ngủ. Cứ cái khoảng thời gian đó mày muốn ngủ tao cho mày ngủ, tao không có ép, tao không có bắt buộc ức chế mày nhưng mà mày không ngủ là mày phải tu. Coi như hai cái anh phải chọn một cái, chứ mày đừng có lý luận gì hết tao không có nghe cái lý luận mày hết à. Hễ muốn ngủ thì tao cho nằm ngủ, nghỉ đàng hoàng. Mà không muốn ngủ thì đi xuống tu chứ không có nằm trên giường.
Sợ lắm! Thầy nói, nhất là hồi thời hồi Thầy tu, Thầy sợ cái ghế này, cái giường Thầy cũng sợ nữa. Cho nên Thầy nằm đất không à, không có nằm giường Thầy nằm đất. Cho nên vì vậy đó mà, hễ thức thì tu, ngồi tu, đi kinh hành mà hễ ngủ là nằm ngủ, cho nên giờ giấc Thầy nghiêm chỉnh lắm.
Tập như vậy mà nó nghiêm chỉnh như không gì hết, bởi vì mày ngủ thì tao cho ngủ, mà mày thức thì phải tu, chứ không có thức ngồi chơi, không có thức nằm đó mà nghĩ tầm bậy, tầm bạ, không có cho nghĩ bậy bạ. Thành ra luôn luôn cứ giữ cái tâm của mình nó trong cái thanh thản, vô sự, an lạc, nó đẩy lui chướng ngại pháp. Tu như vậy mới thật tu, mà hễ buồn ngủ thì phải cho ngủ nhưng đừng có ép, ép quá không có được đâu. Thầy nói ép quá riết cơ thể nó uể oải lắm, mà tu sai nó cũng buồn ngủ nữa, bởi vì mình dụng công nhiều nó buồn ngủ à, cũng buồn ngủ thôi.
Sư Phước Nhẫn: Vậy bữa nào mà an lạc vậy, bữa nó buồn ngủ dữ dội.
Trưởng lão: Tại bởi nó riết dụng công cho nên buồn ngủ vậy.
Sư Phước Nhẫn: Vậy ngồi thấy nó khỏe ra, ngồi nhiều thì nó êm hơn. Con cũng định lui cái giờ ngủ mà như Thầy nói, cũng tính rồi nhưng mà con sợ cái con ma buồn ngủ nó tăng lên thì mình nguy chuyển quá, coi như là ráng.