(2:02:30) Cũng như bây giờ mình có cha mẹ của mình, thì cha mẹ mình có nói thì mình nghe, mà mình có khuyên: "Mẹ bây giờ mẹ khổ như vậy, mẹ hãy cố gắng mẹ làm như thế này, thế này thì mẹ chuyển được cái quả khổ của mẹ", phải không?
Mình cứ đúng theo Luật Nhân Quả mà mình hướng dẫn cho bà ta khởi tâm thiện như thế nào, để chuyển cái quả địa ngục này. Thì bà khởi tâm thiện của bà, bà thực hiện cái tâm thiện của bà, bà chuyển được. Bởi vì nhân quả mà, nó di chuyển chứ nó không phải là cố định, nó không phải định mệnh, nó không phải định luật, mà nó là nhân quả, cho nên nó thay đổi.
(2:03:00) Cũng như bây giờ, Thầy sinh ra con người Thầy có cái nhân quả của Thầy, mới có 50 tuổi là Thầy chết rồi. Nhưng mà suốt cái quãng thời gian mà Thầy sinh ra Thầy làm thiện, cho nên bây giờ tuổi thọ Thầy nó kéo dài 80 tuổi hay 100 tuổi làm sao? Đâu có định mệnh được cái chỗ đó được đâu, cho nên nó thay đổi. Cái câu chuyện ở trong giới luật:
"Có một chú Sa Di đó theo một cái vị Thầy chứng quả A La Hán rồi. Cho nên khi vị Thầy đó thấy cái chú này là tới cái ngày đó đó, còn 7 ngày nữa là chú này chết. Nghĩa là cái số của chú đó là như vậy, cái nhân quả của chú như vậy. Cho nên vị Thầy này mới nói, thôi bây giờ, không có nói chú chết nhưng mà nói:
- Thôi bây giờ con hãy về thăm cha mẹ con lần cuối cùng đi
Nghĩa là chú này về tới nhà đó, gặp cha mẹ thì trong vài hôm là chú chết, nó xảy ra một cái tai nạn gì đó chú chết. Nhưng mà chú này chú lại đi ở trên đường, chú về thì chú lội ngang qua một cái dòng suối. Chú thấy có một cái ổ kiến nó trôi trên dòng nước. Rồi chú cởi cái áo tràng ra chú mới túm cái ổ kiến này chú đem lên trên bờ, chú cứu cái ổ kiến này. Nghĩa là vớt hết cái bầy kiến lên trên bờ hết, rồi chú về nhà chú, rồi chú sống tự nhiên qua 7 ngày. Giờ ông Thầy ổng cho tôi về thăm nhà 7 ngày mà, do đó cái chú này khi mà trở lại gặp Thầy.
Trở về Thầy, Thầy mới ngạc nhiên:
- Ủa tao tưởng mày là đã chết rồi mà, tại sao mày còn sống mày trở lại đây?
Hồi đó thì ổng không nói, nhưng mà bây giờ nó trở lại ổng ngạc nhiên, ổng mới hỏi vậy chứ:
- Trên đường đi về con có làm điều gì không?
Rồi nó mới thuật lại ổng là nó vớt được cái ổ kiến như vậy. Là nó thấy ổ kiến trôi, nó thấy tội nghiệp, nó vớt thôi, chứ nó cũng vô tình, chứ nó không nghĩ gì hết.
- Cái ổng nói: Thôi, nhờ mày chuyển được cái nghiệp nhân quả".
Đó là cái luật nhân quả nó chuyển như vậy. Đó thì chúng ta biết rằng cái luật nhân quả nó linh động và di chuyển, chứ nó không phải là cố định đâu mà chúng ta sợ. Cho nên chúng ta cố gắng chúng ta tập thì chúng ta sẽ chuyển.
Cũng như bây giờ ngày mai này mình có một cái tai nạn đến. Mà hôm nay mình luôn luôn mình giữ thiện, thì ngày mai nó chuyển cái tai nạn đó đến rất nhẹ. Xe đụng không gãy chân tay đâu, nó sướt da mình là hết sức, nó làm cho mình hết hồn vậy thôi. Còn người ta thì bể đầu mà chảy máu, gãy tay, gãy chân. Đó thì cũng trong chuyến xe đó mà đâu phải người nào cũng chết hết đâu, nó có cái nhân quả ở trong đó.
(2:05:25) Cho nên chúng ta thực hiện cái Đạo Đức Nhân Quả, nó đem lại những cái lợi lạc rất lớn cho chúng ta. Nó chuyển được cái quả khổ của tiền kiếp của chúng ta. Chúng ta hãy cố gắng mà thực hiện, rồi sẽ thấy được cái Luật Nhân Quả, nó đạo đức nó công bằng lắm. Nó không có một cái vị Thần, vị Thánh nào mà có thể cứu khổ mình được hết. Cái nhân quả này nó không có chuyển mà bằng một vị Thần, Thánh, Phật nào mà chuyển cái nhân quả cho mình được, mà chính mình chuyển nhân quả. Cũng như Thầy nói một câu nói ngắn gọn là:
“Thân khẩu ý của mình mà hành thiện thì mình mở cửa thiên đàng cho mình bước vào.
Mà thân khẩu ý miệng của mình mà nói điều ác, làm điều ác, hành điều ác, thì mình mở cửa địa ngục mình bước”.
Có như vậy thôi. Cho nên thiên đàng với địa ngục nó không có, mà chính ở nơi ba cái hành động của mình. Nếu mình làm ác thì mình sẽ mở cửa địa ngục cho mình bước vào. Mà nếu mình làm thiện thì mình sẽ mở cửa thiên đàng mình bước vào, có phải không? Thiên đàn là hạnh phúc, an vui của chính mình, chứ không đâu mà có.
Cho nên thí dụ như có người làm giàu mà trong ác, sớm muộn họ cũng tiêu rồi họ cũng đi tù. Còn mình làm giàu với mồ hôi, nước mắt của mình, với bàn tay của mình, với đầu óc của mình, đem hết sức ra mình làm, người đó làm giàu vĩnh viễn, không ai bắt tội tù mình được hết, phải không?
Quý cư sĩ cứ xét coi có phải có không? Có người giàu dữ lắm, nhưng mà làm ác cho nên tiêu ma. Họ làm giàu mình thấy mình ngợp lận, thế mà rồi thời gian sau mình nghe họ ở tù. Trong đó có những sự gian xảo.
Còn Thầy đến đây thấy quý vị mà lao động làm vậy, Thầy nói: "Đó là làm giàu tốt, tiền kiếm mồ hôi, nước mắt". Mình tăng trưởng lên sự thiện đó nữa, giúp những người. Bởi vì phước mình, mình nghĩ rằng nó nhỏ, nó không có lớn. Mà mọi người, người một chút, một chút, mà mình giúp họ, tức là tăng thêm cái phước của mình, mình sẽ làm giàu vĩnh viễn.
Còn mình làm giàu mà mình bõn xẻn mình lo cho mình, cái giàu đó nó sẽ tới ngày đó nó hết cái phước mình rồi, bắt đầu nó suy sụp, nó tiêu tan, chứ nó không có vĩnh viễn với mình. Còn mình làm bố thí chứ nó vĩnh viễn, mặc dù mình làm mồ hôi, nước mắt, mình đâu có giật của ai đâu, mình đâu có gian xảo đâu, nhưng mà biết bố thí, thì cái sự làm giàu đó nó vĩnh viễn. Nó còn nhiều đời nữa, con cháu mình cũng luôn luôn giàu nữa chứ không phải là nói: "Giàu ba họ, khó ba đời".
Người ta nói: "Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời". Điều đó là tại vì người ta thấy rõ có người nhiều người giàu mà ác, nhiều người gian xảo cho nên nó không có giàu ba họ, mà cũng không ai khó ba đời. Nghĩa là người ta nghèo quá, người ta phải vươn lên để mà người ta sống. Còn nghèo quá mà cứ ăn trộm, ăn cắp thì nó nghèo lụng xuống hết, con cháu nó đều đi lụm bọc mà không đủ sống.
Thì tất cả những cái này đều là phải nói là: "đứng ở trong luật nhân quả thì nó công bằng lắm, và cũng từ đó mà nó quân bình được cái xã hội". Nếu mà không có cái đạo luật nhân quả này, thì cái xã hội chúng ta sẽ ác, cho nên nó phải có cái đạo luật nhân quả. Vì vậy mà chúng ta phải đặt trọn niềm tin ở Đạo Đức Nhân Quả.