00:00
00:00
Mục lụcA+A-Lưu sáchTìm trong sách
Ẩn Mục lụcPhóng toThu nhỏInLưu sáchTìm trong sách

Phiên bản điện tử dành riêng cho Thư viện Chơn Như:
https://thuvienchonnhu.net

Quý bạn đọc muốn thỉnh sách giấy vui lòng liên hệ
Ban kinh sách của Tu viện Chơn Như:
Điện thoại: (0276) 389 2911 - 0965 79 55 89
(Sách chỉ kính biếu, không bán!)

Ước mong mọi người sống không làm khổ mình, khổ người và khổ chúng sanh.

Chuyển ngữ: Nhóm Phật tử & Tu sinh Chơn Như

(01:20:56)

(01:20:56) Phật tử: Bây giờ còn có những vị A la hán, sau Thầy còn có những người kế không?

(01:21:02) Trưởng lão: Bởi vậy Thầy nói đây là lớp học rồi, không những có tám ông dạy đây mà còn có tám ông dạy ở chỗ khác nữa, nghĩa là chương trình của Phật mà Thầy đã vạch ra rồi thì bây giờ cái chương trình học như vậy, đường lối như vậy thì phải có chứng quả A la hán chứ?

Nhưng người sau này kế chúng ta chừng khoảng một trăm năm sau thì trường lớp này nó đầy đủ, cũng như cái chương trình giáo dục của Nhà nước đào tạo bác sĩ là ra bác sĩ, đào tạo những ông luật sư là ra những ông luật sư …​ Thí dụ như vậy đi, thì bắt đầu bây giờ đào tạo ông A la hán là nó sẽ có những trường lớp đào tạo, cho nên hàng loạt A la hán ra đời mà, đem lại nền đạo đức, nghĩa là có những bậc A la hán ra đời là không bao giờ còn người ta làm ác nữa, nó là cái chương trình đạo đức mà.

Phật tử: Năm nay con bảy mươi bảy, mất bảy năm nữa là tám mươi tư tuổi …​

Trưởng lão: Bây giờ thì thôi biết bây giờ. Thí dụ ở đây thì con thấy là con còn bảy năm nữa chứ gì? Coi như mới bắt đầu vô lớp Một chứ gì? Thì còn phải bảy năm nữa. Nhưng mà trong bảy năm nữa thì số người mà đã theo Thầy thì họ đã có những người người ta tới lớp Sáu, có người lớp Năm, rồi có người lớp Bảy sắp sửa ra trường rồi. Bởi vậy, tới chừng mà con mà được mở các lớp này thì đào tạo được một số giáo sư rồi. Giáo sư dạy để mà cấp bằng A la hán đó, thì những bậc này đều là chứng quả A la hán hết rồi mới đủ khả năng mà người ta đứng lớp người ta dạy. Chứ còn không đủ khả năng thì mấy con nói người ta đâu có biết đâu mà trả lời?

Phật tử: Đức Phật tới hai ngàn năm nay, kẹt một nỗi tìm một con người trong bảy năm mà tu chứng quả A la hán thì cũng là hiếm.

Trưởng lão: Dĩ nhiên là họ giữ giới không được thì phải vậy chứ sao. Thầy nghĩ rằng bắt đầu từ đây, từ thời điểm này, những điều kiện mà Thầy đã viết trước kia thì quyển về những lời Phật dạy chưa có, chỉ có bộ Đường về xứ Phật, mà bộ Mười giới đức thánh Sa di chưa có, thì cái chuyện hồi về đây thì chưa có mấy cái này, cho nên giới luật chưa biết hết. Phải nói hoàn toàn là mấy ổng tu thì tu chứ chưa rành giới luật đâu.

(01:23:21) Sau khi bây giờ tới con, thì bây giờ con có đọc hai bộ Giới Sa di rồi phải không? Con thấy rõ không? Thầy Chí Thiện hồi đó về đây chưa có, rồi Những lời Phật dạy cũng chưa có nữa, có đúng không? Cho nên đường lối chưa có rõ ràng, nên người ta không biết tu như thế nào. Mà đọc Đường về xứ Phật thì Thầy đập tan nát Đại thừa hết mà không thấy đường lối, có nhắc ở trong đó nhưng mà người ta thấy cũng chưa rõ lắm, có phải không? Có nói đường lối tu nhưng mà chưa sắp xếp thứ lớp đâu.

Lần lượt bây giờ Thầy mới đưa đến Bát Chánh Đạo mới trở thành những cái lớp. Từ đó niềm tin của người ta bắt đầu, người ta tu tập, người ta thấy có những kết quả, kết quả làm chủ sự thật bệnh mà, phương pháp Thầy dạy rõ ràng họ làm chủ được thân tâm họ rồi.

Từ đây về sau, con biết không, cái số người mà người ta nỗ lực tu không phải như trước nữa, họ không có phá giới đâu, họ biết đây là con đường đúng rồi, họ nỗ lực, họ tin tưởng rồi, phải không? Thì người mà Thầy đào tạo ra từ đây về sau nó mới có người. Chứ còn từ trước đến giờ đó, con biết không, sách vở mình chưa có, mình chỉ đập phá người ta thôi. Những lời Phật dạy thì chưa đứng lớp, pháp nào tu tới pháp nào …​ nghĩa là thực phẩm của pháp này cho đến thực phẩm của pháp khác kế đó chưa có.

Mà bây giờ đã có những bài pháp căn cứ rõ ràng cái đường lối, rõ ràng rồi chứ gì? Rồi lần lượt những giới luật nghiêm chỉnh như thế nào, con thấy không? Những bộ giới đức Sa di con thấy không? Quá căn bản rồi chứ gì? Rồi tới những bộ giới kế tới đây, con thấy những bộ giới tỳ kheo đưa những phạm hạnh của những bậc Thánh tăng ra, con thấy kinh khủng lắm chứ đâu phải? Vì vậy càng ngày người ra rõ cái đường đi của đạo Phật, đường lối hẳn hoi, giáo trình tu tập đàng hoàng, do đó thì đào tạo dễ rồi chứ không có gì. Con hiểu chưa?

Thì như vậy là rõ ràng tám vị A la hán quá dễ chứ không có khó đâu. Bắt đầu từ đây mà tám vị có rồi, trường ốc có rồi thì sẽ tiếp tục đào tạo, mỗi một năm sẽ ra bao nhiêu ông.

Người ta tu hoàn toàn mà giới luật nghiêm chỉnh hẳn hoi; sinh, già, bệnh, chết người ta làm chủ được đàng hoàng mà, người ta đâu cần thần thông đâu? Có thần thông người ta cũng không thực hiện đâu. Nhưng mà có điều kiện là người ta thực hiện được làm chủ để làm cái gương hạnh đạo đức không làm khổ mình, khổ người, để giúp người ta, để làm cái đạo đức nhân bản - nhân quả của đạo Phật lan khắp trên thế giới, để đem lại niềm vui cho con người, làm cho người ta khoa học, nó đi song song với đạo đức để nâng cao đời sống vật chất và nâng cao tinh thần đạo đức người ta lên.

(01:25:42) Người ta không tranh giành, mà người ta làm mọi việc đều giữ gìn vệ sinh, giữ gìn không để ô nhiễm. Cho nên lúc bấy giờ Thầy nói rằng khi mà đưa ra những môn đạo đức này, thời tiết không có lũ lụt đâu, nắng mưa rất ôn hòa, bởi vì chúng ta thải ra những từ trường ác chúng ta phải thọ lãnh những điều kiện đó, còn bây giờ chúng ta sống đạo đức rồi, chúng ta thải ra những từ trường thiện, cho nên mưa gió thuận hòa theo cái hành của thiện pháp, nó không có nghịch nữa. Cho nên Thầy nói tới chừng đó sợ mấy con …​ ráng tu đi rồi mấy con kéo dài chừng hai trăm năm nữa thôi, thì mấy con sẽ thấy hành tinh này thay đổi toàn bộ.

Người ta tu người ta sẽ chứng quả A la hán bằng cái đào tạo chứ không phải là bằng cái tu cầu may, không phải là tu nhiều đời nhiều kiếp nữa. Người ta đào tạo, khép mình vô trong khuôn khổ kỷ luật rồi, người ta dạy tu tập như vậy, có ông Thầy hướng dẫn mình cũng như là ông Thầy giáo dạy bài. Mà người ta mở lớp người ta nhận có mười người, cao lắm hai chục người chứ không nhận nhiều. Đào tạo suốt bảy năm là mười người ra là mười ông A la hán. Con hiểu không?

Mà bây giờ ở tỉnh này người ta mở một lớp, ở tỉnh kia người ta mở một lớp, chỗ nào cũng mở lớp. Một năm vậy mười tỉnh ở Việt Nam này có một trăm ông A la hán rồi. Mà mỗi tỉnh có một ông như vậy thì làm cái gương hạnh cho tỉnh đó rồi. Đâu cần phải di chuyển từ Hà Nội, Nghệ An …​ mấy con vào đây vất vả đâu? Ở đâu cũng có người hết mà, phải không? Đó thấy chưa? Mấy con thấy chưa?

Chương trình của Thầy là chương trình rất là …​ (…​) phổ biến tất cả những điều hạnh phúc cho loài người bằng sống trong nền đạo đức.

Phật tử: Con kính thưa Thầy, Thầy lớn tuổi, bây giờ Thầy tự tại rồi, muốn đi khi nào thì đi, năm mươi mấy tuổi Thầy đã có thể đi, nghĩa là đi mất rồi, nhưng cái thân Thầy rồi nó cũng phải hủy hoại hết, rồi cũng phải cho nó nghỉ ngơi.

(01:27:42) Trưởng lão: Đúng vậy, chứ Thầy cực quá mà không cho nó nghỉ.

Phật tử: Nhưng mà sợ Thầy bỏ con rồi thì nhiều cái duyên nó kéo.

Trưởng lão: Không phải đâu, khi mà cái phước chúng sanh có là Thầy mới tu hành được, chứ cỡ chúng sanh không có Thầy không tu hành được.

Tại sao vậy? Nó có cộng nghiệp với nhau cả một thế giới này chứ không phải ít đâu, con hiểu không? Cho nên Thầy tu được để làm sống lại nền đạo đức, phải không? Thầy mới đập phá những cái sai để mà dựng lên những cái đạo đức. Dựng lên đạo đức là nó phải có những người thừa kế để mà tiếp tục, chứ còn nếu một mình Thầy thì nếu mà Thầy chết rồi, ba tháng sau Đại thừa dập cũng tan nát hết, không còn nữa.

Nó dập nát hết. Bởi vì tâm dục ngoài đời họ không biết đạo, họ dập, kế đó ba ông Đại thừa, cái lực lượng người ta ghê gớm lắm. Khi Thầy mà chết rồi đó, thì còn ai có tiếng nói nữa? Người ta dập liền. Nó nói cái pháp gì tu quá khổ hạnh, ăn uống gì mà ngày một bữa, đau uống thuốc cũng không cho uống thuốc. Nó dập liền, tan nát liền hết chứ, đâu phải dễ đâu.

Cái tâm người ta yếu đuối lắm, người ta cũng nghe theo hết, bởi vì người ta có đủ niềm tin đâu.

Thầy viết sách thì ít ra phải có những ông A la hán trẻ tuổi chứ đâu phải già như Thầy nữa.

Cho nên mấy cháu mà nhỏ nhỏ đó, cỡ chừng hai mươi, hai mấy tuổi mà học Đại học mà nó học, thì những tuổi đó là tuổi đào tạo những bậc A la hán tương lai để mà đứng lên xây dựng đạo đức cho quê hương của mình, cả cho thế giới này, là gương hạnh đó.

Phật tử: Con cũng nghĩ như Thầy, Thầy phải có lớp đó, chứ nếu không có lớp đó thì không biết bám vào đâu, sau này Thầy nhập diệt rồi …​

Trưởng lão: Mất đi rồi, nói chung là Thầy phải tổ chức cả trường lớp, và cả những điều kiện viết sách như vậy, Thầy còn phải soạn thảo những giáo trình của từng lớp học - tám lớp học này.

Con biết những tạng kinh như vậy mà Thầy phải chọn lọc, lập luận, đọc để lấy những bài kinh nằm trong những lớp đó là những bài kinh nào nữa. Thầy xác định lớp học đó nó phải học bài gì? Thí dụ như bây giờ lớp Chánh Kiến phải học Tứ Bất Hoại Tịnh, vậy thì những bài pháp nào ở trong kinh Phật mà dạy về Tứ Bất Hoại Tịnh Thầy lược ra vô đây trong lớp này hết. Rồi những giới luật nào mà ở trong lớp Chánh Kiến này phải học, phải tu tập những giới luật này, chứ không phải đem bộ giới kê ra bảo học. Nhiều quá ai mà học, một cái lớp mà học nhiều vậy? Con hiểu không? Nó là cả một cái giáo trình, rồi người mà chứng quả A la hán rồi họ mới dựa vào giáo trình này họ mới soạn giáo án.

HẾT BĂNG


Trích từ:MUỘI LƯỢC THAM SÂN SI
Trích dẫn - Ghi chú - Copy