(1:06:04) Phật tử 1: Con xin đội ơn Thầy, dạ con biết giờ nó cũng trễ rồi, xin trước khi con về, không biết là Thầy có nhắn nhủ gì cho anh em, các anh em trong nhóm Nguyên Thủy của chúng con không?
Trưởng lão: Có chứ! Thầy sẽ nhắc, mấy con về nhắc lại trong nhóm Nguyên Thuỷ của mấy con: “Hãy ráng sống một đời sống đạo đức, không làm khổ mình, khổ người”. Nhất là những người trong gia đình của mình là những người gần nhất, mình không nên được làm khổ.
Nghĩa là dù bất cứ cách gì, một tiếng xin lỗi của mình đối với vợ con, không có thiệt thòi chỗ nào hết đâu. Cũng như người vợ hay hoặc con mà xin lỗi ba, hay xin lỗi chồng mình không có thiệt thòi chỗ nào hết. Khi mình thấy cái điều đó đã làm buồn lòng người khác thì mình xin lỗi. Thì nó làm cho người ta vui trở lại, thì đó là mình đem lại hạnh phúc cho chính bản thân mình. Các con nhớ điều đó!
Nhất là những người trong gia đình của mình, mình phải cần khắc phục, đem lại hạnh phúc cho nhau. Bởi vì nó là cái cộng nghiệp của nhân quả. Mà mình đã không chuyển được cái nhân quả ác, mà để tạo cái nhân quả thiện cho cuộc sống cho mình, thì đó là mình không có đủ trí tuệ. Còn mình sống mình đủ trí tuệ, mình chuyển cái ác, làm cho cái gia đình của mình đừng khổ nữa, thì cái đó là cái hay nhất của đạo Phật. Mà các con là nhóm Nguyên Thuỷ của Phật phải sống như vậy mới là hạnh phúc, mới là xứng đáng là đệ tử của Phật. Thầy khuyên như vậy.
Nhớ từng chút, từng chút mỗi mỗi, lỡ có một cái lời nói, một cái hành động nào đó mà làm buồn phiền lòng nhau thì nên xin lỗi nhau, không có mất mát cái chỗ nào hết. Mà chính nó lại nâng cao cái giá trị cho mình, biết hạ mình xuống để tìm hạnh phúc cho nhau thì điều đó hay nhất. Chứ đừng có nghĩ rằng tôi phải, tôi đúng như thế này mà biểu tôi xin lỗi là không được. Chừng nào tôi lầm lỗi, tôi mới xin thì cái điều đó không phải. Dù có lỗi hay không lỗi mà có đau khổ thì trong đó phải có lỗi, con hiểu chưa?
Cho nên mình xin lỗi, để làm cho cuộc sống nó an ổn. Từ đó người ta sẽ thấy được, đứng trên góc độ mình chuyển được cái nhân quả khổ, chứ không phải người này lỗi mà người kia lỗi. Mà đây là nhân quả, cái quả khổ chứ không phải là các con làm khổ cho nhau, các con hiểu không? Cái nhân quả.
Mà cái nhân quả từ đâu có? Từ miệng các con, từ hành động các con, vì vậy mà nó vô tình, các con nói ra một lời nói, làm cho người khác buồn. Thì nó là nhân quả mà. Mà các con không có chuyển nó bằng cái câu xin lỗi của các con và bằng cái mà các con không sửa những cái lỗi của mình, cái lời nói của mình, mai mốt đừng nói lại nữa, các con hiểu không?
Đó là mình chuyển nhân quả mình, để đem lại cái nhân, cái quả tốt, cái quả thiện, cái quả giải thoát. Tức là mình chuyển cái quả ác chứ gì? để mình sống toàn thiện chứ gì? Thì đó là các con đã biết sống nhân quả. Thầy khuyên các con làm điều đó thì các con nghe lời Thầy, thì Thầy nói người nào là đệ tử của Thầy cũng hạnh phúc, không có người nào khổ nữa, Thầy mang đến cái một cái đời sống cho các con tràn trề những cái sự giải thoát, tràn trề những cái sự hạnh phúc, mà từ lâu các con chưa tìm được. Hôm nay, Thầy mang cho các con, để các con tìm được cái hạnh phúc của cuộc sống của các con, đấy là cũng hạnh phúc rồi, các con. Các con nghe lời Thầy các con phải làm được.
Trước khi có điều gì, có chuyện gì buồn mà tức, thì các con nhớ lời Thầy, xin lỗi không có mất mát chỗ nào hết đâu, mà nó chuyển nhân quả. Các con hãy thấy nó là nhân quả, chứ đừng có thấy nó đúng. Mà các con thấy đúng, các con không dám xin lỗi đâu các con. Mình đúng mà mình xin lỗi gì, thì không phải đâu. Xin lỗi để mà chuyển nhân quả các con, các con nhớ kỹ. Những cái lời nói này, các con sẽ truyền đạt lại cho anh em trong nhóm của các con để họ biết. Chứ họ thấy họ đâu có lỗi gì đâu mà phải xin lỗi. Nhưng mà cái lỗi của nhân quả, chứ không phải là cái lỗi của các con.
Cái nhân quả mình đã sống cộng nghiệp đó, thì cái nhân quả nó đang chi phối mình từng chút, vô tình mình không có cảnh giác được. Mình nói cái lời nói, cái lời nói đúng chứ không phải lời nói sai đâu con. Nhưng mà cái người nghe cái lời nói đó, làm cho người ta đau khổ. Cái đúng của mình mà cái đau khổ của người khác thì nhân quả, chứ nó không phải chuyện thường.
Đó thì cho nên vì vậy mà Thầy bảo là các con cố gắng mà chuyển cái nhân quả đi, đừng có thấy lỗi thấy phải gì hết, mà hãy thấy nó là nhân quả để chuyển nó. Hễ có khổ trong đó, có buồn, có phiền não, có buồn một chút là các con biết đó là nhân quả, hãy mau mau chuyển. Khéo léo chuyển xả nó đi, thì các con hạnh phúc. Tu là như vậy đó.
Mà các con luôn luôn, các con sống hạnh phúc, các con sống không có làm phiền nhau, thì đó là các con, tâm các con thấy như thế nào? An lạc! Mà an lạc thì các con hàng ngày, các con lại sống để quét sạch những cái mầm lậu hoặc, cái mầm tái sanh luân hồi của mình. Tức là một ngày các con làm Phật, là các con quét những cái vi tế đi. Thì nó đúng tới cái duyên mà nó đúng rồi, thì cái tâm nó không phóng dật nữa, thì chừng đó các con đã thành tựu chứ gì. Thì mình cứ sống, mình cứ mình sống, rồi mình tập tu như vậy. Mình sống đến một ngày nào đó, nó đúng lúc thì các con sẽ có đủ duyên, các con sẽ gặp lại Thầy.
(1:11:12) Gặp lại Thầy thì Thầy dạy các con cách thức nhập Định. Chứ các con nhập xong, các con làm chủ. Thì thôi bây giờ cuộc đời của mình nó muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống. Ai chửi mình như cục đất rồi, đâu có giận hờn ai nữa, thì bây giờ còn tu cái gì mấy con? Như Phật tại thế rồi còn cái gì mà tu? Cho nên, lúc bấy giờ có ai làm động được mình đâu? Mình coi như là mang cái lốt người nhưng mà cái tâm hồn là tâm hồn Thánh rồi, không ai mà xâm chiếm mình được nữa rồi đó.
À, bây giờ tới giờ mà sắp sửa chết, thì các con nói: “Bây giờ con sẽ thấy rằng cái duyên của con hết, thôi vợ con ở lại, còn những cái nhân quả phải trả cho hết, đừng có làm khổ cho nhau nữa”. Con khuyên lời nói rồi, ra đi tự tại. Nghĩa là vợ, con hãy cố gắng mà thực hiện được như vậy, để cho mọi người họ sẽ nương theo cái chỗ mà tự tại của mình, họ cố gắng họ tu.
Thì các con, ví dụ như con bây giờ là làm chồng nè, rồi làm cha ở trong gia đình nè, mà các con làm vậy, các con nó phục, nó mến ghê lắm, vợ con cũng kính phục. Sau khi ảnh mất ra đi rồi, mình phải nỗ lực để cho mình gặp ảnh trong Niết Bàn chớ, phải không con?
Không lẽ bây giờ, vợ chồng chung sống với nhau một cái thời gian như thế này, bây giờ ảnh mất đi, mình không biết ảnh đi đâu. Thầy đã nói rồi mà, nghĩa là chỉ có mình tu tập, thì mình sẽ gặp nhau trong Niết Bàn. Tại vì ảnh tự tại như vậy, chắc chắn là ảnh phải ở Niết Bàn, chứ còn ở chỗ nào phải không? Mà bây giờ mình cũng đi được vào chỗ đó. Thì mình đang sống, mình cũng biết chỗ đó thì cũng gặp ảnh được rồi. Thì tới chừng chết cũng ở đó chứ đâu, có gì đâu mà xa cách nhau, có đâu là chia cắt nhau đâu, chia lìa nhau đâu.
Cho nên mình chỉ tu, tu để mà gặp nhau. Và đồng thời con cái của mình nó thấy cha mẹ như vậy, nó cũng nỗ lực tu thì cả vợ, chồng, con cái đều gặp nhau trong một chỗ. Hạnh phúc đó chứ, cả gia đình của mình. Thành ra cái nghiệp lực nhân quả cuối cùng thì chúng ta đều gặp nhau trên một điểm của Phật pháp con. Một điểm sống của Phật pháp để giúp cho gia đình chúng ta không còn chia cắt nhau nữa. Đó, thì phải hạnh phúc không các con? Cho nên ráng đi, có Thầy thì Thầy nhắc nhở.
Nhưng mà con thấy rõ ràng là kết quả cuộc sống các con mà từ ở trong gia đình phải không? Trước khi chưa biết, thì các con thấy các con có những cái khổ. Mà sau khi mà biết cách tu rồi, các con thấy các con xả tâm. Rồi các con đem lại cái niềm vui cả gia đình của mình, rồi cả trong cái việc, trong công sở của mình làm việc chung nhau nữa, mình thấy hạnh phúc lắm. Thật sự mà. Mà đó là chưa, nó đây là mới cuộc sống thôi, mới có sống đạo đức thôi chứ chưa sâu đâu, nó còn nữa.