(56:58) Hôm đó, Tâm Hạnh tức là Kim Tiên, nó về đây, mà Thầy bảo nó phải ra đây một mình đó con. Mà nó một mình nó ở cái thất đằng trước, mà nó ra đây một mình đó. Mà nó, nửa đêm thanh vắng khuya khoắt, nó sợ lắm con, mà nó cũng dám, chứ không phải.
Nó nói mới đầu nó cũng sợ lắm, nhưng mà cuối cùng rồi nó thấy, Thầy mới dạy cách thức nó, ai ăn thịt con đâu mà con sợ? Nó nói nghe, nó không phải sợ ai ăn thịt, mà tại vì nó vắng lặng quá, nó sợ. Mà nhất là mình nó phụ nữ đó con, nó sợ như vậy đúng rồi. Chứ phải chi mà có hai người thì nó không sợ con. Cái này một người nên sợ.
Phật tử 1: Chị là người can đảm lắm đó thưa Thầy.
Trưởng lão: Bởi vì con thấy, ai cũng đều nhà cửa người ta cũng tối đen hết, người ta cũng ngủ hết, người ta không bật đèn. Còn mình, mình bật lên mà có một mình mình thức, nó nói sợ lắm.
Vừa rồi, thì Mỹ Châu nó cũng về đây, nó ở Châu Đốc, nó cũng về đây nó tu. Thầy cũng bảo nó ra đây để tập. Nói trời ơi, mọi lần thì con ở phố xá nó gần nhau, con không có sợ, mà sao giờ về đây nghe nó vắng quá trời, con sợ. Mà con biết là con không phải sợ ma, con không có sợ ma, mà thật sự sợ nó vắng. Sợ nó lạnh lẽo, nó vắng vẻ quá, mà có một mình mình thức, sợ.
Vì vậy cho nên, hai con khi mà thức dậy đó, thì kêu với nhau, người này kêu tức là sách tấn nhau con. Rồi các con lên đây chia ra, rồi bật đèn ra mình tu, thì nó nương nhau, nó cũng ít sợ. Vì vậy mà Thầy phải dạy tụi nó cách thức quán đừng có sợ.
Cho nên Thầy mới nhắc lại cái ngày xưa, khi đức Phật vào rừng núi mà tu một mình đó. Thì trước cái cảnh rừng núi âm u trong ban đêm, nó sợ lắm con. Tiếng con ác thú nó réo, nó gầm nó làm cho mình sợ hãi. Trước cái sự sống chết của mình mà, tự cái phản ứng của cơ thể mình. Thành ra, đức Phật cũng sợ nữa. nhưng mà đức Phật nói: “Đã là tu rồi, nhất định không sợ, chết bỏ”.
Nhiều lần hướng tâm như vậy, bắt đầu nó tỉnh, nó không có sợ. Nếu mình sợ là mình phải hướng tâm cho đừng sợ. Chứ cái pháp hướng tâm hay lắm con, nó sợ là mình hướng riết, nó không sợ.
Cho nên dường như là Kim Tiên hay đứa nào đó không biết, nó nói nó sợ con thằn lằn. Nó không cắn, mà nó thấy con thằn lằn, nó sợ quá.
Thầy nói con đừng có sợ, con cứ thử ngay nó. con thằn lằn ban đêm, nó có bóng đèn, nó vô nó ăn những con thiêu thân đó, thấy không. Con cứ từ từ con để cái tay, con rờ nó đi, con tập dần dần đi. Con dặn con đừng có sợ, con thằn lằn nó hiền, con đừng có sợ. Rồi con cứ để tay nhẹ nhẹ từ từ gần gần cái đuôi nó đi. Rồi con thấy, nó lần lượt con với nó là bạn. Nó tập riết, rồi nó không sợ.
(59:18) Mà không biết Kim Tiên hay đứa nào đây không biết, cũng là phụ nữ con, mà nó hay sợ luôn. Mà Thầy dạy, nó tập riết mà nó không sợ luôn. Bởi vì, mình tập riết cái tâm của mình, tự nó dạn lên, không có sợ nữa. Nó đủ cái sức lực của nó, nó không có sợ cái gì nữa. Chứ bản chất của mình sanh ra, nó coi như là, nhiều khi mình thấy cái gì nó không có hợp mình, cái mình lo, mình sợ. Các con sẽ tập riết, các con sẽ không sợ nữa.
Cho nên các con biết là khi Thầy, một mình Thầy trèo lên ở Hòn Sơn mà một mình Thầy ở trên Ma Thiên Lãnh, ở trên cái hang đó. Một mình Thầy dám, Thầy ở trên đó, Thầy cứ ăn rau Thầy sống, thì các con biết. Mới đầu nó cũng sợ lắm chứ, mình mới lên nó cũng sợ. Mà mình: “Đã liều thân tu mà còn sợ, chết còn không sợ, mà ở đây mà sợ ma nữa”?
Cho nên Thầy ở trên đó, ngày đầu Thầy còn sợ, ngày sau không sợ. Ở riết rồi nó quen, rồi thấy nó một mình, rừng núi mình ở một mình, mình thấy nó an lạc. Cho nên, các con sống trong cảnh động, các con về cảnh tĩnh, một mình mà ngủ đêm, mình tu tập, mình thấy mình sợ. Sợ vắng vẻ, chứ không phải sợ ma mà sợ vắng vẻ.
Các con ráng tu tập. Rồi bây giờ tập chớ, rồi ngày mai, rồi đúng hai giờ, Thầy cũng sẽ ra Thầy dạy các con. Bởi vì, bảy giờ ngày mai, sáng Thầy dạy cái chú kia, rồi hai giờ chiều mai, Thầy kiểm tra lại những cái thời gian mấy con tu tập, rồi buổi chiều ngày mai Thầy dạy.
Phật tử 1: Dạ, thưa sáng mai mấy giờ Thầy dạy?
Trưởng lão: Sáng mai bảy giờ Thầy mới dạy cái ông chú kia, cái cư sĩ bên kia về. Và buổi chiều thì Thầy sẽ dạy các con, sẽ dạy các con lúc hai giờ. Thầy sẽ xuống dạy các con ở đây.
Phật tử 1: Dạ, vậy còn buổi sáng sớm thì chúng con thức lúc mấy giờ, thưa Thầy?
Trưởng lão: Sáng sớm ra thì bây giờ theo Thầy thiết nghĩ, thì các con nên lấy khoảng ba giờ, các con dậy con tu. Rồi các con đến đây con tu. Ba giờ, bốn giờ tới năm giờ. sáu giờ nó sáng rồi, là mình xả mình nghỉ.