(40:58) Thầy bảo đảm mấy con chắc chắn là bảy năm mấy con sẽ đạt được nếu mà mấy con dở. Còn nếu mấy con biết ngay liền, biết xả ngay liền từ khi mà Thầy nói thì các con sẽ giác ngộ được cái gì đau khổ khi trên thân tâm mấy con? Là do tham, sân, si và lòng ham muốn là cái nguyên nhân sanh ra những sự đau khổ này, thì từ đây về sau mấy con sẽ chấm dứt ngay liền. Thì ngay giờ phút Thầy nói rồi, mấy con bước qua khỏi cái cửa, cái tổ đường này thì mấy con đã là chứng quả A La Hán.
(41:30) Các con có nghe khi mà một cái vị mà, một cái vị đó, ngài cứ nghĩ rằng mình tu như vậy là mình chứng quả A La Hán. Thì có người nói: “Không, ông muốn biết chắc thì ông lại hỏi Gô Ta Ma thì biết. Vì ông đó, ông Gô Ta Ma ổng là người chứng quả A La Hán. Ông cứ hỏi ông ta biết”. Cho nên ông này đi tìm đức Phật. Khi đó thì đức Phật đang đi khất thực. Thì đức Phật mới gặp, ổng xin đức Phật giảng pháp cho ổng nghe. Đức Phật nói: “Không phải thời, ta đi khất thực làm sao mà giảng pháp giữa đường”.
Thì ông kia: “Xin Phật giảng cho con nghe. Con biết rằng đức Phật là một bậc chứng quả A La Hán. Chỉ có đức Phật mới là dẫn dắt đúng con đi vào đó mà thôi”. Thì đức Phật nói: “Không phải thời, ta đang đi khất thực làm sao mà ta thuyết pháp được”. Thì ông kia năn nỉ lần thứ ba thì đức Phật dạy, nói ngay liền. Thì ông ngộ ra được liền. Thì trong khi ông ngộ rồi, thì lúc bấy giờ một con bò đụng ông chết. Thì có người hỏi ông vậy như thế nào, ông ta đã xin hỏi đức Phật, ông ta như thế nào?
Đức Phật nói: “Ông đã chứng quả A La Hán”. Tại sao ông ngộ đạo mà ông lại chết một cách rất là, bò đụng chết như vậy?! Sự thật ra đối với sự sống chết nó không quan trọng đâu, mà mình ngộ được cái chỗ rất đau khổ mà mình không còn chấp nhận nó nữa là mình chứng quả A La Hán. Nghĩa là từ đây về sau nhất định là mình không có giận hờn, không phiền não, không tham muốn một cái gì trên đời nay. Mình biết rằng nó không có cái gì của mình.
Thì khi mà ngộ được cái lý mà thông suốt như vậy rồi, chúng ta bỏ hết, không còn ham. Vì vậy mà mấy con muốn được mà làm chủ được cái sự sống chết của mình, muốn chết hồi nào chết, muốn biết được cái giờ phút mình bò nó đụng hay là không đụng, mình biết được, thì phải có thời gian tu tập. Chớ không có thời gian tu tập, mấy con có ngộ cái lý đó rồi thì mấy con không còn chấp cái các pháp, không còn chấp cái gì hết. Người ta chửi mấy con không cần giận hờn ai nữa hết, thì mấy con đã được giải thoát rồi đó.
Nhưng mà mấy con phải có thời gian tập luyện, để bây giờ mấy con còn đang sống, mấy con biết là ngày mai này bò đụng chết nè. Hay bây giờ là Thầy đang nói chuyện với mấy con, mà Thầy biết rằng lát nữa bước ra kia xe đụng Thầy chết nè. Thầy phải biết. Đảo đảm mấy con là người tu theo đạo Phật phải biết chớ không phải là không biết.
Thầy bảo đảm trong vấn đề đó chứ không phải là ngu ngơ đâu. Cho nên vì vậy mà khi ngộ rồi, khi ngộ được rồi thì biết rõ rồi, thì chúng ta phải tập luyện cái gì cần thiết. Do đó mấy con có ngộ đời khổ rồi, mấy con mới bỏ, mới vào đây. Đó là cái ngộ của mấy con rồi. Mấy con không còn nghĩ đến cái đời sống của mấy con nữa.
(44:00) Mấy con không còn danh lợi, không còn ham ăn, ham ngủ nữa mấy con mới vào đây, đó là mấy con đã ngộ. Nhưng mấy con bỏ xuống chứ chưa hết đâu. Cho nên muốn bỏ xuống phải có sự tỉnh thức. Vì vậy mà suốt cái thời gian mà 7 năm mà đức Phật dạy đó, là chúng ta tập bỏ, tập xả, tập bỏ. Mà bỏ sạch thì nó lại có Tứ Thần Lực. Mà Tứ Thần Lực thì nó mới có sự làm chủ đời sống. 7 năm nó sẽ có Tứ Thần Túc. Áp dụng đúng cách, 7 năm có Tứ Thần Túc.
Cho nên Thầy biết con đường này đi rất là cụ thể, rõ ràng. Không khéo rồi mấy con sẽ bỏ phí cuộc đời quá uổng, rất là uổng. Tu hành rốt cuộc. Đầu tiên chúng ta bỏ thì đức Phật dạy chúng ta các con thấy dạy chúng ta có cái chỗ nương tựa để mà chúng ta bỏ. Cho nên bây giờ chúng ta nương tựa đầu tiên để mà tập tỉnh thức. Để chúng ta hiểu biết được những cái tâm niệm, cái sự đau khổ xảy ra cho chúng ta. Tham sân si, hôn trầm, thùy miên, tất cả mọi cái này để chúng ta biết đó là những cái ác nhất.
(45:00) Cho nó đúng cách. Đức Phật nói nhiệt tâm, thì nhiệt tâm với cái điều kiện. Cho nên bây giờ tác ý: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra” rồi bắt đầu hít vô thở ra. Từng hơi thở xem xét coi cái hơi thở của mình, có cái hơi thở nào dài không, có hơi thở nào ngắn không, hay là đều đều… Chớ không phải là tu để có đâu. Tu hẳn hòi từng hơi thở của chúng ta. Cho nên thường thường Thầy nói: “Thà là tu một hơi thở hơn là tu nhiều”. Thầy muốn nói như vậy, nhưng mà Thầy thấy hầu như mấy con không hiểu. Không hiểu được cái ý của Thầy, bây giờ Thầy phải nói kỹ. Bởi vì khi không hiểu nó mới tu sai, còn cái hiểu không tu sai. Cho nên mấy con không hiểu rồi. Mà nói ra thì nó phải nói nhiều, buộc lòng Thầy Phải nói nhiều. Mà nói nhiều thì Thầy phải hao sức nhiều. Nhưng mà làm sao bây giờ hơn? Dạy thì phải dạy cho mấy con rõ.
Bắt đầu bây giờ: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”. Rồi hít vô thở ra, hít vô thở ra, hít vô thở ra. Lưu ý từng 5 hơi thở, đủ rồi. Như vậy là mình thấy, xét lại cái thân của mình hít thở 5 hơi thở, coi nó có, đầu có nặng không? Sự tập trung này ta sao, nó có cái cảm giác gì không? Coi có gì hoàn toàn xét qua cái thân, cái cơ thể của mình. Qua từng cái tâm niệm khi mà thở ra vậy mình có sơ sót cái chỗ nào không? Có lộn không? Rồi bắt đầu hít thở 5 hơi thở nữa. Rồi 5 hơi thở nữa, 30 phút. Xét thấy hoàn toàn không có niệm. Rồi bắt đầu tu (không nghe rõ)
Bắt đầu bây giờ đó thì mình hít thở tăng lên 10 hơi thở. Xem xét hoàn toàn qua mười hơi thở có một ít lần, nếu mà có niệm thì dừng lại ngay đó mà xem xét 10 cái hơi thở này. Rồi tiếp tục 10 hơi thở này, tiếp tục 10 hơi thở này, xem xét thật kỹ. Chừng nào 10 cái hơi thở này không có niệm nào xen vào mà rất tự nhiên, không bị ức chế, không bị tập trung quá nặng. (46:48) (không nghe rõ) Các con biết khi mà tập trung mà mình chăm chăm nhìn ngó cái hơi thở của mình thì cái đó sai…Thân Hành Niệm.
(47:00) Nếu mà có nặng đầu, chừng 30 phút tu tập có nặng đầu là có tập sai, lui lại. Làm sao mà không có nặng đầu, thì chúng ta đó là tu đúng. Bởi vì đạo Phật nói: “Pháp ta không có thời gian đến để mà thấy”. Nếu mà thấy được sự giải thoát thì đúng, nếu mà không thấy giải thoát là không đúng, có chướng ngại là tu sai. Bởi vì những cái lời của đức Phật căn dặn chúng ta như vậy, chúng ta biết chúng ta tu sai hay là không sai, chúng ta biết được.
Tu sao lại bị hôn trầm thùy miên, tức là biết là mình tu quá sức, thì đó là tu sai. Cho nên do như vậy thì mới biết rằng mấy con tập được cái căn bản trở lại. Nếu mà cái căn bản này các con đã đạt được rồi. Ví dụ, mấy con hít thở 5 hơi thở rồi tới 10 hơi thở, 20 hơi thở, 30 hơi thở. Hoàn toàn tâm mấy con bất động, an trú trong hơi thở hoàn toàn. Nó có một cái trạng thái khinh an, hỷ lạc, đó là Hỷ Giác Chi, khi mà bước vào cái cảm thọ. Thì lúc bấy giờ không phải ở đó để mấy con hưởng cái hỷ lạc đó đâu, mà chính nương tựa vào cái hỷ lạc đó mà tác ý đẩy lui những cái tham, sân, si.
Các con biết mình rất rõ, mình còn tham sân si chứ. Mình biết rất rõ mình còn những cái chướng ngại pháp ở trên thân mình nhiều mà, chưa phải hết đâu. Do đó nếu mà các con, cái đề mục đầu tiên của các con tu tập về hơi thở mà các con thấy có hỷ lạc an ổn trên thân tâm của con đó, thì mấy con nương vào cái hỷ lạc đó tác ý đẩy lui tham, sân, si. Hoặc là trong thân các con có bệnh đau gì, có chướng ngại gì thì các con nương vào chỗ hỷ lạc, chỗ nhiếp tâm an trú cái hơi thở này, mấy con tác ý, mấy con đuổi những chướng ngại đó đi.
Cũng như bây giờ mấy con có bệnh gì, tất cả trên thân mấy con có bệnh gì, thì mấy con ở trong cái trạng thái hơi thở hỷ lạc đó rồi mấy con tác ý. Thì cách tác ý thì nó sẽ không có, cái tâm mấy con không chú ý vào trong cái hỷ lạc đó nữa, thì đương nhiên coi như là sự hỷ lạc nó không có chứ gì? Nhưng mà vì mình đã biết tâm mình nó đang trú, an trú vô đó, chớ không phải nó không. Nhưng mà phải cảm nhận để mà thấy cái hỷ lạc đó thì chúng ta có quyền ngồi im để cho mình thọ hưởng cái hỷ lạc đó. Cho nên buộc lòng mình tác ý để đẩy lui cái chướng ngại ở trên thân và tâm của mình, đó là cách phương pháp tu đúng. Chứ không phải là mình cứ ngồi hỷ lạc đó để rồi mình tăng lên 1-2 giờ cái hỷ lạc đó. Sự thật ra nó hỷ lạc riết mấy con sẽ lọt vào trong cái tưởng, xúc tưởng hỷ lạc đó. Các con sẽ đi lạc đường đó chứ không phải được hưởng cái pháp của Phật.