(35:52) Cho nên ở đây thì Thầy nói thật sự, họ lý luận để mà lý luận, để mà nói, để mà phỉ báng trong những, Thầy nói thật sự như Đức Phật Thích Ca bây giờ mà, hiện tại bây giờ, người ta vẫn chê Đức Phật như thường, người ta vẫn có những cái lý luận, mà trong sách Đại Thừa vẫn lý luận.
Khi mà Đức Phật đã tự xưng mình đã chứng thành chánh giác, thì bây giờ, người bây giờ chúng ta tu mà chứng mà nói chứng A La Hán hoặc chứng thành chánh giác, thì người ta nói: “Còn thấy chứng là chưa chứng”. Họ dám lý luận như vậy mà!
(36:24) Cho nên không lẽ là tui tu, tui hết tham, sân, si tui không biết sao? Không lẽ tui có Tam Minh, tui không biết sao? Không lẽ tui nhập định, tui làm chủ sự sống chết, tui không biết sao? Phải không? Không lẽ bây giờ ngày tui ăn một bữa, tui không biết sao? Tất cả những cái này tui đều biết. Mà biết như vậy là cái gì? Không phải là tui chứng cái chỗ đó sao?
Cho nên nói, mình còn nói ra, nói ra nghĩa là tui nói ra để mà tui lợi dụng người khác để tui làm giàu trên xương máu, trên mồ hôi của người khác, thì cái này tui lừa đảo người ta. Tui chưa chắc đã là chứng.
Còn tui nói ra một sự thật, đem lại một cái nền đạo đức cho họ sống, đem lại sự an vui, mà tôi chỉ còn là một người tu sĩ thiểu dục, tri túc, ba y, một bát, sống trắng bạch như vỏ ốc, không hề tham, sân, si, không hề có những cái vật dụng mà người ta gọi là tham dục. Thì cái người này họ nói một ngàn lần, họ vẫn đúng.
Tại sao? Tại vì họ đời sống giới luật. Đời sống giới luật tức là đời sống thanh tịnh, mà đời sống thanh tịnh chứng minh cho cái điều mà họ nói ra là thật có.
Thí dụ như bây giờ Thầy nói Thầy làm chủ hơi thở, người ta đâu có tin. Người ta bảo Thầy phải tịnh chỉ hơi thở, người ta mới tin chứ gì? Phải không? Nhưng mà nếu mà Thầy thực hiện tịnh chỉ hơi thở, thì người ta theo Thầy, người ta nhắm vào tịnh chỉ hơi thở chứ người ta không nhắm vào đạo đức. Phải không?
Bây giờ Thầy bảo Thầy bây giờ, Thầy bay lên trên trời Thầy phóng hào quang, thì người ta theo Thầy rất nhiều chớ gì? Người ta đem tiền cúng dường Thầy rất nhiều chớ gì? Nhưng mà sự thật đó có đúng không? Người ta sẽ theo Thầy là vì người ta thấy Thầy bay trên trời, ngồi trên trời được, người ta thấy Thầy phóng hào quang được, người ta theo Thầy, chứ người ta không phải theo đạo đức!
Cho nên Thầy sống giới luật, đức hạnh, Thầy sống đứng đắn, đàng hoàng, Thầy dạy người ta đạo đức chứ không phải Thầy dạy thần thông.
Còn thần thông đó, để sau khi quý vị cứ theo cái đạo đức của Thầy đi, rồi thần thông chừng đó quý vị sẽ biết. Phải không? Quý vị sẽ làm được cái này mà. Thầy tin, bảo đảm là cái điều này. Nhưng cái này không phải để dẫn lối cho quý vị vào, mà cái đạo đức để dẫn cho quý vị vào.
(38:27) Cho nên đối với Thầy thì Thầy nghĩ rằng cái đúng là đúng. Nếu mà đem cái giả, cái thần thông giả này mà lừa đảo người ta để người ta vào với cái đạo của mình, người ta vào đông đó, nhưng mà có lợi ích gì cho họ đâu? Cái mục đích tham của họ nó vẫn lớn ở trong cái thần thông đó chớ! Làm sao mất tâm tham họ được!
Chừng nào họ dẹp hết cái tâm tham, không có tham thần thông nữa, không có tham tịnh chỉ hơi thở nữa, mà chỉ còn ham muốn là làm sao đừng có tham, sân, si nữa, thì quý vị dẹp hết tham, sân, si thì quý vị sẽ được cái này chớ! Cái mục đích của Thầy là như vậy.
Đó cho nên những gì mà người ta nói thì quyền người ta nói, nhưng mà điều kiện Thầy sẽ cứu được một người ở trong khi mà người ta bị chết chìm nhau cả đám, Thầy chỉ lôi được một người cũng là cái hạnh phúc của Thầy rồi.
Còn nói về một bậc A La Hán mà tại sao cái thời gian dài mà không người tu chứng? Thì người ta nghĩ rằng, trong đời nay cũng chưa chắc đã có người tu chứng. Thật sự người ta đang nghĩ như vậy mà! Chứ người ta đâu biết rằng cái người mà tu chứng đâu phải là, trong cái giai đoạn này đâu phải dễ. Thời Đức Phật, Người chứng được cái điều này cũng đâu phải dễ, Người phải chết đi, sống lại mà!
Đó là những cái điều kiện, vì cái nhân duyên của chúng sanh có, những người đó có nhân duyên với cái thời điểm đó nó có, cho nên cái vị, bậc đó phải xuất hiện. Nếu mà Thầy không nỗ lực, không tu hành, không nhiệt huyết, không có sự sách tấn của Hòa thượng Thanh Từ, thì chắc chắn bây giờ cũng không được như thế này đâu. Thầy nói thật, bởi vì nó có đủ cái duyên, nó mới có hợp.
Thầy Thanh Từ sách tấn, rồi cái nguyên nhân mà Thầy tu hành, nó cũng có cái nhân duyên đời trước cho nên luôn luôn sống trong giới luật không hề vi phạm. Thấy ai sống phạm giới là Thầy không bằng lòng, không chấp nhận. Đến chùa nào mà ăn ba, bốn bữa là Thầy không chấp nhận.
Tại sao vậy? Tại vì Thầy huân cái đó nó thành một cái nghiệp của Thầy rồi, cho nên cuối cùng Thầy phải rời khỏi tất cả những cái nơi mà phạm giới, phá giới, từ đó mà nỗ lực. Nó cũng có cái duyên may là đi vào được cái hướng Nguyên Thủy, cuối cùng thì thực hiện được cái điều này.
Nhưng mà, những cái người mà được tin Thầy mà nỗ lực đâu phải nhiều. Trong cái thời Đức Phật, đâu phải nói là một ngàn hai trăm năm chục vị Tỳ Kheo là đạt hết, chứng quả A La Hán hết đâu! Nó chỉ có một số người thôi, chớ không phải toàn bộ là chứng hết. Còn bây giờ cũng vậy. Nhưng mà nó còn duy trì được những cái chân pháp của nó.
Chớ bây giờ nếu mà trong cái thời gian hai ngàn năm trăm năm đến bây giờ, không có một người làm sống lại, chúng sanh không có đủ duyên tha thiết theo đạo Phật mà để làm sống lại, thì giờ này cũng chưa có người xuất hiện.