(00:00) Để chấm dứt bài Tứ Chánh Cần Thầy xin đọc lại một bài kệ của Đức Phật:
Đây bây giờ, tới đây là mình tham, sân, si - mười cái pháp ác rồi, thì mình đã chấm dứt tới cái si là mình chấm dứt rồi, cho nên phải đọc lại một cái bài kệ của Đức Phật để chúng ta thấy được, tóm lại cái ý của nó như thế nào.
Đây bài kệ của Đức Phật đây:
Ai phản lại Chánh Pháp,
Đó, bây giờ mình hiểu được cái chánh cái tà rồi, cái ác cái thiện rồi, mà nếu mình còn phản lại thì tức là một cái tội rất lớn.
Ai phản lại Chánh Pháp,
Tham, sân, si, nuôi lớn
Thanh danh bị sứt mẻ
Nghĩa là biết rồi mà mình còn phạm phải thì coi như cái con người của mình nó bị sứt mẻ, nó không còn.
Như trăng khuyết đêm đen.
Trăng mà khuyết mà đêm đen nữa thì các con biết, các thầy biết rằng: Cái trăng nó khuyết nó nhỏ xíu vầy thì ánh sáng nó đâu có, mà đêm đen nữa, thì nó mờ tối vô cùng lận!
Người mà phản lại các Chánh Pháp này, phản lại các pháp thiện, thì tham, sân nuôi lớn, thì thanh danh bị sứt mẻ như trăng khuyết đêm đen.
Ai không phản Chánh Pháp
Tham, sân, si đoạn dứt
Thanh danh được tròn đủ
Như trăng tròn mười sáu.
Đó, thì quý thầy thấy bài kệ của Đức Phật, nếu mà chúng ta đi vào Chánh Pháp thì tham, sân, si ba cái pháp ác này đoạn dứt, thì bảy cái pháp ác kia nó sẽ cũng mất đi.
Do đó chúng ta sống như trăng tròn mười sáu, tròn đầy, không có thiếu khuyết một chỗ nào nữa hết. Trăng rằm nó còn khuyết một chút, chớ trăng mười sáu thì nó tròn thiệt tròn, không có còn thiếu chỗ nào nữa, tức là giải thoát hoàn toàn.
Chánh Pháp giúp cho quý thầy thấu rõ chân lý của đời người, đó gọi là Minh.
Các thầy không rõ Chánh Pháp nên không thấy chân lý đời là ác pháp, là khổ đau, nên phóng tâm chạy theo vật chất, ham muốn thế gian pháp, cái không hiểu này gọi là Vô Minh.
Đó mình chạy theo ham muốn như vậy, cái đó là cái Vô Minh. Còn cái mình hiểu đúng Chánh Pháp thì đó là cái Minh.
Do không hiểu nên lầm chấp ác pháp là thiện pháp. Do không hiểu, tưởng đời sống con người là hạnh phúc, nào ngờ là khổ đau, là không hạnh phúc.
Người đời vì lầm nên xây dựng an vui hạnh phúc trên một mảnh đất vô thường, không vững chắc, thay đổi liên tục không dừng nghỉ, vì thế công trình kiến tạo và xây dựng hạnh phúc, an lạc cho nhân loại là một công trình dã tràng.
Đó thì, các thầy thấy người ta phát minh cái này cái kia để người ta đem lại hạnh phúc cho con người chớ gì? Nhưng mà càng phát minh càng đem lại cái sự đau khổ cho con người càng nhiều.
Đó là chúng ta xây dựng trên cái mảnh đất vô thường, mọi vật đều vô thường mà người ta nghĩ đó là thường, người ta lầm chấp, cho nên người ta càng cố gắng xây dựng lên thì càng đem lại nỗi khổ cho nhân loại.
Càng xây dựng văn minh thì lại con người càng khổ bấy nhiêu, chỉ vì do họ xây dựng ngọn mà không xây dựng gốc. Do Vô Minh này mà loài người trên hành tinh này không lúc nào được hòa bình, chỗ này không chiến tranh thì chỗ khác chiến tranh.
Đó, càng khoa học, càng máy móc, càng tinh vi thì chúng ta thấy trên thế giới luôn lúc nào cũng có nước chiến tranh chớ không bao giờ hết. Tưởng là đem lại phục vụ cho nhân loại, cho con người được thanh bình, được an vui, được thương nhau, cuối cùng họ vẫn giết chóc nhau.
Họ vẫn tìm mọi cách - về quân sự thì họ cũng tìm mọi cách bằng súng đạn, mà về kinh tế thì họ cũng tìm mọi cách để hại các cơ xưởng, các công trình của kẻ khác, để làm cho suy sụp kinh tế của kẻ khác xuống.
Đó là những cái hậu quả của sự văn minh, của những sự tiến bộ mà xây dựng trên cái ngọn mà không xây dựng ở trên cái gốc. Vì xây dựng trên cái ngọn là xây dựng trên mảnh đất vô thường, trên các vật vô thường thì làm sao mà có sự hạnh phúc, an vui vĩnh cửu được?